Đường Trọng nhìn chằm chằm vào câu đối Mạc phóng xuân thu giai nhật quá, tối nan phong vũ cố nhân lai trên vách, trong nội tâm dường như đang suy nghĩ điều gì.
Cho dù là của tiền nhân, chữ viết cũng khá là quy củ, thậm chí còn không bằng được tiêu chuẩn của Đường Trọng.
Nhưng người đề tên thì Đường Trọng cũng không lạ gì: Đổng Hàn Động.
Đổng Hàn Động, Đổng gia lão gia tử.
Hai nhà Khương Đổng tranh chấp hai mươi mấy năm, do căn cơ hai nhà, nên lúc đó bọn họ xung đột lớn thì không có, nhưng mâu thuẫn nhỏ thì không ngừng. Khương Lập Nhân và Đổng Hàn Động là bạn với nhau từ nhỏ, về sau cả đời không qua lại với nhau. Điều này khiến cho nhiều người tiếc nuối không thôi.
Đường Trọng biết, trước kia thư phòng của ông ngoại cũng không có câu đối này. Hẳn là mới lấy được viết, ông ngoại cũng mới treo lên mà thôi.
Bây giờ, phải chăng hai nhà Khương Đổng cuối cùng thể hiện cho người ngoài thấy bọn họ thật sự quyết tâm liên thủ sao?
Nếu là như vậy, Quan gia sẽ phải ứng đối ra sao?
Khương Lập Nhân đi vào thư phòng, thấy Đường Trọng đang xem chữ, liền hỏi:
- Câu đối này viết đẹp chứ?
- Đẹp, rất đẹp.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Chữ không đẹp, nhưng ý nghĩa câu đối thì vô cùng đẹp. Cho dù là ai bước vào thư phòng của Khương Lập Nhân mà thấy câu đối này, đều lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ sợ chuyện bức thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016910/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.