Đường Trọng hiện đã rõ sao hắn lại thích tát người ta đến như vậy, hóa ra là di truyền từ cha hắn.
Nhìn cái bàn tay như cái chổi, với thủ pháp không hề hoa mỹ, tư thế bá đạo, lại có thể khống chế tự nhiên tới thế, đặc biệt hơn ở chỗ cái tinh thần khi tát người, khuôn mặt biểu lộ phối hợp với ánh mắt, lực trước chưa hết, lực sau đã tới, một con đường liên miên không dứt a.
Lão râu dài cứ tát từng cái từng cái một.
Là trả thù, là phát tiết, và cũng là cảnh cáo.
Trả thù cho sự vũ nhục con trai hắn, phát tiết lửa giận bao năm nay, và sự cảnh cáo, cảnh cáo đám người Khương gia đừng có mà khi dễ con của tôi, đừng có mắng nó là con hoang, bởi vì tôi điên lên thì bản thân tôi còn sợ hãi. Nếu như chọc giận ông đây, thì ông cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Cha, tồn tại không phải là vì bảo vệ con mình sao?
Mọi người ở đây khuôn mặt càng thêm vặn vẹo dữ tợn, toàn thân run rẩy, máu muốn phun ra, toàn thân muốn phát hỏa rồi.
Đường Liệp không chi tát mặt của Khương Khả Lâm, mà còn tát thẳng vào mặt của Khương gia.
Bọn họ đều cảm thấy được sự đau đớn không chịu khuất nhục của người thân của mình, họ cảm động khôn xiết.
Đường Liệp dùng cái loại phương thức bá đạo như vậy như để tuyên cáo với bọn họ: hắn đã trở về rồi.
Bọn họ hiểu, chiến tranh sắp bắt đầu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016881/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.