- Kết hôn sao?
Khương Lập Nhân buông tài liệu trong tay, bỏ kính lão trên mũi xuống, ngẩng đầu đăm chiêu nhìn Đường Trọng.
Bất ngờ nghe tin tức này, hắn còn không kịp phản ứng.
Hoặc nói hắn không biết phải phản ứng thế nào mới được.
- Đúng vậy. Để bọn họ kết hôn đi.
Đường Trọng cười nói:
- Trước kia bọn họ không có cơ hội. Hiện giờ có cơ hội, chúng ta vì sao lại không để cho bọn họ đàng hoàng đến với nhau chứ?
- Hiện tại bọn họ không phải đã đàng hoàng đến với nhau rồi à?
Khương Lập Nhân hỏi lại:
- Không phải đã đến với nhau, không có kẻ nào đứng ra phản đối được rồi hả?
- Ông không thấy là còn nợ bọn họ một đám cưới sao?
Đường Trọng nói:
- Dựa theo truyền thống Trung Hoa của chúng ta thì phải được người thân tới chúc phúc thì bọn họ mới được xem là đàng hoàng đến với nhau. Chỉ có như vậy, mọi người mới có thể cảm thấy bọn họ là một đôi vợ chồng đúng nghĩa. Cháu và Đường Tâm là con của bọn họ, mới không bị người khác gọi là con hoang nữa...
- Lại nói, người làm cha như ông cũng nhất định hy vọng là được mọi người chứng kiến, nhìn thấy mọi người tự tay giao con gái cho một người đàn ông có thể tin cậy được chứ? Nếu cháu có một đứa con gái thì nhất định cháu cũng mong muốn như vậy.
Khương Lập Nhân trầm ngâm không đáp.
Chuyện thế này không thể xem nhẹ, liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016869/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.