- Đường Trọng, thời điểm đó, cháu còn đối kháng được với thế công của Đổng Tiểu Bảo sao?
Khương Lập Nhân hỏi.
- Thế công? Hắn sao lại công kích cháu chứ? Chúng ta không phải là người một nhà tương thân tương ái sao?
- Hắn là đại biểu của lợi ích hai nhà Khương Đổng, cũng không đại biểu cho việc hắn sẽ nghĩ tới lợi ích của Đường gia.
Khương Lập Nhân nói.
- Chẳng sao. Thời điểm đó cháu làm tiểu đệ của hắn là được rồi. Hắn nói cái gì thì cháu nghe cái đó. Hắn muốn gì thì cháu đưa hắn thứ đó. Hắn bảo cháu đi về hướng Đông thì tuyệt đối cháu không đi về hướng Tây. Như vậy hẳn là tự bảo vệ được mình rồi đúng không?
- Cháu không làm vậy đâu.
- Sao cháu lại không chứ?
- Bởi vì cháu còn kiêu ngạo hơn hắn nhiều.
Khương Lập Nhân nói trúng tim đen ngay.
- Hai đứa cháu vĩnh viễn không có khả năng trở thành bạn bè được. Trong thế giới của chúng ta cũng không có bạn bè tuyệt đối, chỉ có minh hữu.
- Người khác có thể làm được nhưng cháu không làm được. Cháu không muốn dựa vào thế lực của Đổng Tiểu Bảo, vì sao hắn còn không ra tay với cháu chứ? Cá lớn ăn cá nhỏ không phải là đạo lý từ xưa tới nay sao? Chẳng lẽ cháu còn mong chờ Đổng Tiểu Bảo kết hôn xong lại đổi thành kẻ ăn chay sao?
- Làm người khó thật đấy.
Đường Trọng thở dài. Hắn và Đổng Tiểu Bảo đúng là không thể coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016866/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.