Đường Trọng hơi giật mình khi nhìn thấy Đổng Bồ Đề.
Tuy hắn từ chối cuộc hôn nhân này là vì mình, cũng vì Đổng Bồ Đề nhưng loại hành động này giống như là ghét bỏ con gái nhà người ta xấu nên mới không cần tới vậy.
Đường Trọng đi tới trước mặt Đổng Bồ Đề, lấy gế ngồi xuống đối diện cô, nói:
- Sao còn chưa đi?
- Có chủ nhân nào lại muốn đuổi khách như vậy!
Đổng Bồ Đề trêu chọc.
- Chủ nhà cũng không thừa lương thực, cô cứ ngồi ở đây tới sáng mai thì tôi lại phải mời cô bữa sáng à?
- Đàn ông nhỏ mọn như vậy mà cũng có người thích sao?
Ánh mắt Đường Trọng nhìn về phía Đổng Bồ Đề giống như nói:
- Tôi chỉ cầu các cô ấy không ghét tôi là tốt rồi.
Đổng Bồ Đề không nói tiếp với Đường Trọng về đề tài này nữa.
- Thật lợi hại. Hai chén rượu liền có được thiện cảm của chú ba tôi.
- Yêu so với hận vẫn thoải mái hơn.
Đường Trọng nói:
- Tôi không nói sai. Tôi thật sự khâm phục khả năng ẩn nhẫn của hắn.
- Nói như vậy thì quả thật có một nữ thần chơi nhảy dây với anh rồi cuối cùng bỏ anh đi thật à?
- Có mà.
Đường Trọng gật đầu.
Đổng Bồ Đề trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Cô ấy lớn lên rồi, không biết có hối hận vì mình không từ mà biệt không nhỉ?
- Không biết. Tôi chưa nghĩ tới vấn đề này.
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016856/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.