Mãi tới khi xe rời khỏi trường học, đi trên đường cái rồi thì Đường Trọng mới thở phào một hơi.
Tiêu Nam Tâm rút một chiếc khăn tay ra lau mồ hôi trán cho Đường Trọng, nói:
- Cái giá của sự nổi tiếng đấy.
- Đúng vậy. Cái giá của sự nổi tiếng.
Đường Trọng cười.
- Mọi người đều quá nhiệt tình. Tôi cũng suýt không chịu nổi rồi. May mắn là có cô kéo tôi đi chứ không thì một chốc nữa là không đi được rồi.
- Cậu không hận tôi à?
Tiêu Nam Tâm nghiêng người nhìn Đường Trọng.
- Hận cô sao? Vì sao tôi lại phải hận cô chứ?
Đường Trọng cảm thấy rất ngạc nhiên khi Tiêu Nam Tâm hỏi câu này.
- Bởi vì tôi không tiếp điện thoại của cậu.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Nếu tôi nhận điện thoại của cậu, đi tới nơi cậu dừng xe thì cậu sẽ không bị bọn họ phát hiện ra.
Đường Trọng cười to nói:
- Một chút chuyện nhỏ như vậy đáng để dùng chữ "hận" sao? Nói như thế thì tôi hận biết bao nhiêu người trong ngày chứ? Lại nói, tôi biết cô đang nghe nhạc nên không thấy chuông điện thoại.
- Tôi không nghe nhạc.
Ánh mắt Tiêu Nam Tâm nhìn thẳng vào Đường Trọng, vẻ mặt thành thật nói:
- Tôi chỉ nhét tai nghe vào tai thôi chứ cũng không mở nhạc.
-......
Đường Trọng đột nhiên cảm thấy có điều không ổn. t
- Tôi nghe thấy chuông điện thoại, biết là cậu gọi tới nhưng tôi cố tình không nhận.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016828/chuong-835.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.