Phịch! Mãi tới khi hai mắt Lý Gia trắng bệch, lực giãy dụa yếu ớt thì Quan Tâm mới buông lỏng cổ cô ra. Lý Gia ngã lăn ra đất, hai tay ôm yết hầu, ho nổ phổi, vừa ho vừa hít lấy hít để. Một giây trước cô còn tưởng là mình sắp chết tới nơi rồi. Quan Tâm cúi đầu nhìn Lý Gia, vẻ mặt hối hận nói: - Xin lỗi nhé, tâm tình của tôi không tốt lắm... Cô không sao chứ? Hắn không thể giết Lý Gia. Bởi ngoài Lý Gia ra, bên cạnh hắn chẳng còn ai dùng được. - Tôi không sao. Lý Gia đứng dậy. - Không phải là tôi sợ Đường Trọng. Tôi chỉ lo lắng thôi... Lo lắng đây là kế dụ địch mà đám người Đường Trọng bày ra. Tình huống chúng ta hiện này thế nào thì đại thiếu gia hiểu rõ. Chúng ta không thể thua, cũng không chịu nổi nếu thua. - Đúng vậy, giờ chúng ta không thua được nữa rồi. Sắc mặt Quan Tâm lại trở nên dữ tợn. Người khác nói hắn không thể thua không phải là chỉ thẳng vào mặt mà mắng Quan Tâm hắn vô dụng sao? Nếu không thì làm sao lại rơi vào cảnh nghèo túng tới mức này chứ? - Chính bởi không thể thua nên chúng ta mới không thua. - Chúng ta có cần gọi điện nhắc nhở chú ba một tiếng không? Lý Gia hỏi. Quan Tâm xoay người nhìn về phía Lý Gia, nói: - Cô có thể xác định là Đường Trọng còn ở nước ngoài chứ? - Có thể xác định. Lý Gia gật đầu khẳng định. - Vừa rồi tôi nhận được tin tình báo, Đường Trọng hiện vẫn ở Paris.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016775/chuong-868.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.