Tề Lãng chợt dừng bước, xoay người nhìn Jin.
Cậu vô tình thấy được khóe mắt cô bé hồng lên rất nhanh, rồi lại trượt xuống một dòng nước mắt. Mi tâm hơi nhíu lại, Tề Lãng vội bước đến gần, nhìn cho rõ thêm một chút.
Ngập ngừng, cậu nói, " Cậu ổn chứ?"
Jin cúi gằm mặt, hít thật sâu vào, trấn tĩnh lại con người của mình.
" Ba năm nay, cậu chưa từng quên chú ấy sao?"
Tề Lãng nhìn thoáng qua Jin, rồi lại mỉm cười. Nụ cười của cậu khá nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng một sự xót xa không thành lời.
Tựa như không muốn cười, nhưng khi nghe đến người đó, cậu lại không ngăn được tâm tư của mình đang nhảy loạn.
Đã yêu đến mức này, còn có thể quay đầu lại sao?
Tề Lãng vỗ lên tóc Jin, động tác khá tự nhiên, " Đừng hỏi như thế nữa. Cậu vẫn không tin tôi đang một lòng nghiêm túc sao?"
Jin ngước mặt, đôi mắt ướt đẫm.
Chưa bao giờ Tề Lãng thấy bộ dạng mềm yếu của Jin. Chẳng trách là con gái, mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có một phần yếu đuối trong con người.
" Nếu như..." Jin ấp úng, hai bàn tay hơi nắm lại, " Nếu như...chú Walton còn sống thì thế nào?"
"..."
" Cậu bảo gì?"
Tề Lãng hỏi lại rất nghiêm túc.
Jin nhìn thấy đôi mắt kia cực kỳ sắc lạnh. Đến mức khiến tim cô đập mạnh một cái. Thật sự rất đáng sợ, giống như cậu ấy đang muốn tức giận vậy.
Jin vội lùi một bước, nuốt khan, "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/2348363/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.