Hoắc Ưng vẫn giữ nguyên tư thế duỗi tay ra chào hỏi, nhưng e là người kia vì bị kích động quá mà không còn đoái hoài đến anh nữa.
Ánh mắt người nọ cứ thất thần nhìn về phía cánh cửa, chốc chốc lại nhíu mày, chốc chốc lại thở thật mạnh như rất thống giận.
Hoắc Ưng phàm là kẻ ở ngoài cuộc, anh chỉ nhận ra Tề Lãng là người xưa của em trai mình thôi. Khi anh thấy Tề Lãng ngồi đó và phỏng vấn, anh đã vô cùng ngạc nhiên.
Mặt khác, Hoắc Ưng bỗng nghĩ đến chuyện giả như Tề Lãng được vô làm ở tập đoàn này, sau đó chạm mặt với Hoắc Kình thì sẽ có kịch hay gì đây?
Chỉ mới nghĩ thôi, không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy. Khóe miệng anh hơi cong lên, cười lạnh.
Chào hỏi không thành công, Hoắc Ưng thu tay về, điềm nhiên nói:
" Tôi nghĩ hôm nay cậu nên về nhà sớm một chút rồi."
Lời lẽ hàm súc như thế, ba người còn lại đều hiểu ý của Hoắc Ưng muốn nói là gì. Tề Lãng cuối cùng cũng dành cho anh một cái liếc mắt.
Như chưa thể tin được việc mình thấy, Tề Lãng cố gắng gượng mà hỏi lại:
" Như thế, người tên Hoắc Kình vẫn còn sống sao?"
Ngạo Thiên đứng cạnh vẫn giữ nguyên vẻ im lặng không hé răng. Hoắc Ưng ngược lại nhướn mi, mỉm cười:
" Đúng thế! Chứ cậu nghĩ..."
" Ha..." Tề Lãng cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Ngạo Thiên.
" Anh không phải là hàng xóm của tôi đúng chứ? Người chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/2348362/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.