Đêm qua quá cuồng nhiệt báo hại buổi sáng toàn thân Hoắc Kình ê ẩm đau buốt.
Anh cố gắng động đậy thân người nhưng cứ cảm giác mình bị liệt toàn thân vậy. Phần dưới tê dại cả rồi, nếu có động mạnh thì sẽ đau nhức nhối.
Từ trên giường khó khăn ngồi dậy, Hoắc Kình cảm thấy mắt mình thật đau, còn có dấu hiệu sưng đỏ. Xoa xoa hai viền mắt, cuối cùng anh cũng có thể mở mắt nhìn ngắm xung quanh.
Gian phòng vẫn như mọi ngày, nắng vẫn chiếu rọi sáng bừng, không khí lại có chút nóng nực bức bối.
Hoắc Kình kéo tấm chăn bông dày kia ra khỏi người, cúi nhìn phát hiện thân thể mình để lại thật nhiều dấu vết của đêm hôm qua. Chạm tay lên vết sẹo màu nâu sẫm kia, mi tâm anh nhíu chặt lại.
Âm thanh ngoài phòng khách cùng lúc vọng vào, Hoắc Kình giương mắt, nhìn về phía cánh cửa màu trắng.
Chợt nhớ đến cuộc tranh cãi đêm qua, Hoắc Kình một chút niềm tin cũng không còn để đối mặt với con người kia nữa.
Anh cảm thấy chuyện này thật sự quá trẻ con, không đáng để phải gây gổ đau đầu như vậy.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, anh vẫn mang dép lê rồi bước ra khỏi phòng. Viễn cảnh mọi ngày anh vẫn thấy lại tái xuất.
Tề Lãng như bình thường đeo tạp dề nấu bữa ăn sáng. Nghe tiếng động phía sau, cậu quay lại, không mỉm cười mà chỉ nói:
" Thức ăn xong rồi, ngồi xuống đi."
Hoắc Kình bước đến, ngồi xuống rồi rót một ly nước lọc uống cạn. Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/2348308/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.