Tiểu Án nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy bà ta, định dùng nội lực giúp đối phương giảm bớt đau đớn. Cơ Vân Thường khẽ phất tay áo, dãy y ra. Tuy Tiểu Án không vận khí chống lại, nhưng một cái phất tay này, cũng đủ làm Cơ Vân Thường đau đến thấu xương thấu tủy, nhưng nét mặt bà ta cũng không hề đổi sắc chút nào.
Cơ Vân Thường khẽ ho lên hai tiếng, đưa mắt chăm chú nhìn Tiếu Án một lúc lâu, nhè nhẹ lắc đầu thở dài nói: “Ngươi lớn lên không hề giống mẫu thân chút nào.”
Tiếng thở dài này, lại theo cả những giấc mộng xưa, những cảm giác xa xăm đến không thể nào truy tầm trở lại.
Tiểu Án chết lặng nói: “Tiền bối từng gặp mẫu thân tại hạ? Chiêu kiếm hôm đó Mạn Đà La sử dụng có phải do tiền bối truyền thụ không?”
Cơ Vân Thường mỉm cười: “Năm đó, khi ta gặp Thanh Mi lần đầu tiên ở Mạn Đà La sơn, bà ấy đang cầm trong tay một nhánh thủy liên, đứng bên hồ suy tư về biến hóa của chiêu này. Lúc đó ta từ trong rừng bước ra, nói với bà ấy rằng chiêu này có mười ba chỗ sơ hở, bà ta không tin. Vậy là chúng ta lấy cành sen làm kiếm, đứng trên mặt hồ đấu hơn hai ngàn bảy trăm chiêu, đến cuối cùng cả hai đều sức cùng lực kiệt, rơi xuống dưới nước. Thật tức cười là, không ngờ bà ấy lại không biết bơi... khi ta loạng choạng kéo lê được bà ấy lên bờ hồ, Thanh Mi đột nhiên ngồi bật dậy, vung kiếm chém đứt một lọn tóc của ta. Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-am-he-liet/1768228/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.