Dương Dật Chi lập tức hiểu ra, bà ta muốn dùng sức mạnh của bản thân, đối kháng lại với cả Mạn Đà La trận này!
Y không kìm lòng được vươn tay ra, định giữ Cơ Vân Thường lại, nhưng vừa cử động, đã bị bà ta đánh cho một chưởng vào vai, cả người bay vút lên, rơi vào tấm màn che trong góc địa cung.
Dương Dật Chi vùng vằng bò dậy, gân cốt toàn thân như bị vỡ tung, hoàn toàn không thể dùng sức.
Tiếng núi non sụp đổ ầm ầm không ngớt, đá vụn bay khắp nơi, mối dây gắn bó đồng thời cũng tách rời ánh sáng và bóng tối phảng phất như đã hoàn toàn bị chặt đứt, làm cả hai giao thoa chằng chịt, phát ra những tiếng gầm rống thảm thiết, tất cả như chìm đắm vào trong sự hỗn độn trước khi thế giới được sinh ra.
Chỉ có thân thể Cơ Vân Thường hình như đang toát lên những tia sáng mỏng manh. Bà ta đứng trước ánh sáng và bóng tối quặn lại với nhau đó, uy lực của thiên địa đang mặc sức tàn phá trước mặt bà.
Cơ Vân Thường hiểu rất rõ, tất cả những chuyện này, tuyệt đối không phải sức người có thể ngăn cản được, nhưng bà ta hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi. Bà ta sớm đã đứng ngoài hồng trần, trời đất ra uy thì sao chứ?
Thân hình bà ta bốc lên tựa như một đám mây đen, trường kiếm hóa thành muôn vạn đóa hoa, tựa như một một đám mây lành rực rỡ xoay tròn bên cạnh mình, tấm áo choàng đen tuyền nở bung ra như hoa, chỉ nghe bà ta cao giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-am-he-liet/1768227/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.