Trong Phạn Thiên điện không hề có tượng thần tượng thần. Vốn ở trong địa cung này, còn chỗ y đang ở hiện nay, chắc hẳn chính là trung tâm của địa cung.
Trong bốn gương mặt của Brahma, có một mặt đang khẽ cúi xuống. Cơ hồ như đang thay thế nhân suy tư tất cả mọi phiền não, lại dường như đang thương xót tất cả những gì hữu tình.
Dương Dật Chi vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt liền nhìn ngay thấy đôi mắt sáng ngời từ ái kia.
Dương Dật Chi lặng người. Y ngạc nhiên phát hiện, mắt của Brahma không ngờ lại là ngoài đen trong trắng.
Vậy nên, y lại không kìm được nhìn thêm lần nữa. Lần này, không hiểu sao lại cứ ngây ra. Đến cả trường kiếm của Cơ Vân Thường rạch đá chém tới, y cũng hoàn toàn không có cảm giác.
Đôi mắt đó vốn không hề có ánh sáng, lúc này lại đột nhiên lóe lên một quầng sáng xoáy tròn ở nơi sâu thẳm nhất. Vòng xoáy này tuy không lớn, nhưng ở giữa sáng rối loạn, càng nhìn lâu, lại càng thấy vô cùng vô tận, dào dạt mênh mông. Từng chút ánh sáng trắng yếu ớt bên trong lóe lên, dần dần mở rộng, chiếm trọn cả quầng sáng tròn ấy.
Ánh sáng này, thoạt nhìn thì có vẻ cực kỳ mờ nhạt, tựa như ánh dương khi hửng đông vậy, tuy có ánh sáng, nhưng vẫn là đêm. Còn bóng tối bên cạnh, thì lại hiển hiện đến lóa mắt, tựa như giữa nó đang có một luồng sáng vô tận muốn xuyên phá vọt ra.
Ánh sáng vốn được hoài thai trong bóng đêm, còn bóng đêm cũng chính là sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-am-he-liet/1768225/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.