Lời bà ta vừa dứt, chỉ thấy bóng đen kia tựa như một con bướm khổng lồ, trải dài đôi cánh vô tận của mình ra, từ từ bổ tới chỗ Dương Dật Chi đang đứng.
Lần này, trong bóng đêm căn bản không thấy một tia kiếm quang nào. Nhưng Dương Dật Chi biết, đó không phải bởi vì không có kiếm, mà là trường kiếm và thân thể Cơ Vân Thường đã hòa vào làm một, rồi thêm một bước nữa là hòa vào cả bóng đêm mịt mùng này.
Kiếm thế im lìm không tiếng động tuyệt đối không giống cuốn theo uy lực dịch trời đổi đất như chiêu đầu tiên. Nhưng sức mạnh của nó lại càng lúc càng nặng, càng lúc càng chậm rãi, tựa như màn đêm kia vậy, nặng nề phủ xuống, tựa như nhật nguyệt đổi dời, bốn mùa biến hóa.
Dương Dật Chi cảm giác như mỗi một cử động của bà ta đều hết sức rõ ràng, thậm chí còn có thể phân tích ra thành vô số giai đoạn, mỗi một giai đoạn thoạt nhìn đều hết sức bình thường giản dị, nhưng liên lạc lại với nhau thì bỗng hóa thành nước chảy mây trôi, tự nhiên đến độ không thể kháng cự.
Kiếm khí tựa như màn đêm dịu dàng nhưng lại lớn mạnh vô cùng kia, bao bọc lấy tất cả mọi thứ, dưới sự bao bọc ấy, điều duy nhất mà vạn vật có thể làm, chính là lặng yên chìm vào giấc ngủ.
Khoảnh khắc đó, cả thời không xung quanh, phảng phất như cũng bị một kiếm này làm điên đảo, tĩnh lặng như trở về thời hồng hoang viễn cổ vậy.
Nhưng Dương Dật Chi lại vẫn không thể ngủ say!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-am-he-liet/1768224/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.