Mỗi một câu của nàng ta, đều đâm xoáy vào chỗ đau nhất trong lòng Dương Dật Chi. Một chút sắc máu trên gương mặt y giờ đã trôi tuột đi đâu hết, hai bàn tay nắm thành nắm đấm, đốt ngón tay kêu răng rắc. Chỉ nghe y gằn giọng nói: “Nếu người còn nói nữa, ta sẽ xuất kiếm giết ngươi!”
“Xuất kiếm?” Đa La Tra đột nhiên đứng phắt dậy, rít lên the thé: “Trong tay ngươi có kiếm, mà không thể báo thù cho người thân, lại chẳng thể bảo vệ người mình yêu khỏi bị làm nhục, kiếm để làm gì chứ?”
Dương Dật Chi xoay ngoắt người lại, mái tóc xõa tung bay, bạch y đã bị máu tươi nhuộm đỏ, dưới ánh lửa lập lòe chớp tắt, trông cực kỳ đáng sợ. Đốm lửa nhỏ nhoi trong bóng tối kia cũng bị sát khí toát ra trên người y làm đung đưa không ngừng chập chờn như muốn tắt.
Đa La tra vừa chầm chậm gảy đàn, vừa nhìn thẳng vào mắt y, từ tốn nói: “Nghịch tử, phản đồ, nhược phu, tên quân tử lừa đời trộm danh, con rối của chính đám thuộc hạ của mình, trò cười trong mắt người thiên hạ, ngươi còn sống lay lắt trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?!”
Cơn giận lôi đình của Dương Dật Chi không ngờ lại bị ánh mắt tà dị kia phong ấn lại trong cơ thể, trong lòng bỗng đâu xuất hiện một sự chán nản vô cùng, y lẩm bẩm nói: “Ý nghĩa?”
Đa La Tra đột nhiên đưa tay trước ngực vạch một đường, bốn dây đàn nhất tề rung lên, âm thanh như xé lụa, cả căn thạch thất đều khẽ rung chuyển.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-am-he-liet/1768219/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.