Chương trước
Chương sau
Mỗi một câu của nàng ta, đều đâm xoáy vào chỗ đau nhất trong lòng Dương Dật Chi. Một chút sắc máu trên gương mặt y giờ đã trôi tuột đi đâu hết, hai bàn tay nắm thành nắm đấm, đốt ngón tay kêu răng rắc. Chỉ nghe y gằn giọng nói: “Nếu người còn nói nữa, ta sẽ xuất kiếm giết ngươi!”
“Xuất kiếm?” Đa La Tra đột nhiên đứng phắt dậy, rít lên the thé: “Trong tay ngươi có kiếm, mà không thể báo thù cho người thân, lại chẳng thể bảo vệ người mình yêu khỏi bị làm nhục, kiếm để làm gì chứ?”
Dương Dật Chi xoay ngoắt người lại, mái tóc xõa tung bay, bạch y đã bị máu tươi nhuộm đỏ, dưới ánh lửa lập lòe chớp tắt, trông cực kỳ đáng sợ. Đốm lửa nhỏ nhoi trong bóng tối kia cũng bị sát khí toát ra trên người y làm đung đưa không ngừng chập chờn như muốn tắt.
Đa La tra vừa chầm chậm gảy đàn, vừa nhìn thẳng vào mắt y, từ tốn nói: “Nghịch tử, phản đồ, nhược phu, tên quân tử lừa đời trộm danh, con rối của chính đám thuộc hạ của mình, trò cười trong mắt người thiên hạ, ngươi còn sống lay lắt trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?!”
Cơn giận lôi đình của Dương Dật Chi không ngờ lại bị ánh mắt tà dị kia phong ấn lại trong cơ thể, trong lòng bỗng đâu xuất hiện một sự chán nản vô cùng, y lẩm bẩm nói: “Ý nghĩa?”
Đa La Tra đột nhiên đưa tay trước ngực vạch một đường, bốn dây đàn nhất tề rung lên, âm thanh như xé lụa, cả căn thạch thất đều khẽ rung chuyển.
Chỉ nghe nàng ta rít lên: “Kiếm đã vô dụng như vậy, sống lại vô ích, vậy tại sao ngươi không dùng thanh kiếm trong tay xuyên qua tim mình đi?”
Dương Dật Chi như đang chiêm nghiệm gì đó, ngạc nhiên ngắng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng y chợt thấy hoang mang bối rối.
Đa La Tra chăm chú nhìn thẳng vào mắt y, dường như đang đợi gì đó.
Đột nhiên, Đa La Tra lại đưa tay khẽ gảy lên dây đàn, năm ngón tay liên tiếp chuyển động, âm thanh chém giết vang lên dồn dập. Như núi non chồng chất như sông hồ dậy sóng, loan phượng hót vang tầng trời, khỉ vượn kêu gào nơi u cốc, chinh phụ nghe tiếng sáo miền tại ngoại, thần tử bị trục xuất khóc lóc miền dị hương, khiến người ta không thể kìm lòng mà nắm chặt bàn tay, gạt đi giọt lệ anh hùng.
Người trong võ lâm dùng âm nhạc hàm chứa nội lực làm loạn tâm trí dịch, đả thương người trong vô hình không nhiều, nhưng cũng không phải ít. Trong giới võ lâm Trung nguyên này, tuy không có cao thủ nào có thể kinh động cả thiên hạ, nhưng một pho Thiên Phong Thất Diệp của Tân Nguyệt Phi Cầm Ngôn trong Hoa Âm các, nghe đồn cũng đã được bảy thành hỏa hầu của Cửu Thiều Cầm Ma năm xưa.
Thế nhưng nếu Đa La Tra có thể đến Trung Nguyên, chỉ sợ Cầm Ngôn hoàn toàn không có đất để thành danh.
Trong khoảnh khắc ấy, Đa La Tra dường như đã mọc thêm mấy chục ngón tay, dạo lướt trên phím đàn nhanh như gió, tiếng đàn trải dài ngàn dặm, bao quát cả trời đất.
Đột nhiên một tiếng đàn cao cất lên, xuyên thấu chín tầng mây, Dương Dật Chi chỉ thấy một đạo kình lực khổng lồ đang ép tới!
Nhưng y văn đứng yên tại chỗ, đờ đẫn nhìn về hư không, dường như tâm trí đã hoàn toàn bị Đa La Tra khống chế, quên cả tránh né.
Đúng lúc này, Dương Dật Chi phảng phất như nghe được một tiếng thở dài cực nhẹ, chừng như ở một chỗ nào đó trong thời không mênh mang ấy, một cánh cửa đã đột nhiên hé ra.
Y lập tức giật mình, không nghĩ ngợi nhiều, dùng chưởng làm kiếm, đánh thẳng vào chỗ kình lực mạnh nhất của đối phương.
Thạch thất nhỏ hẹp lóe lên một quầng sáng xoay chuyển và liên tục mở rộng, chớp mắt đã lan tỏa đến vùng tối xung quanh, cả những bức tường đá cũng bị xâm lấn, rung lên mãnh liệt.
Quầng sáng sau đó lại biến mất trong vô hình, chỉ còn lại bốn bức tường là vẫn không ngừng run lên theo một nhịp điệu quái dị.
Đa La Tra ngạc nhiên ôm đàn tỳ bà, lùi về sau ba bước.
Bốn dây đàn đã đứt, mười ngón tay nhỏ nhắn của nàng ta cũng đã bị máu tươi nhuộm hồng. Gương mặt thanh tú kia dường như trong nháy mắt đã già nua đi không biết bao nhiêu tuổi, sắc mặt lại càng thêm hung hăng dữ tợn, tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới, xé nát Dương Dật Chi ra thành trăm mảnh vậy.
Đa La Tra chầm chậm tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng quét khắp bốn phía, rít lên: “Không thể nào, tuyệt đối không có kẻ nào tỉnh lại trong Di Trần Trấn Ma Khúc của ta được!”
Dương Dật Chi do dự giây lát, nói: “Có lẽ ngươi không nên tự tay xuất thủ với ta, mà nên đợi ta cắt đầu chính mình xuống, đặt vào tay thì hơn.”
Đa La Tra nghiến chặt răng, chầm chậm lắc đầu: “Không phải! Tuyệt đối không thể là nguyên nhân này!”
Dương Dật Chi thở dài, nói: “Giờ ta chỉ muốn hỏi, rốt cuộc người và muội muội ta có quan hệ thế nào?”
Sắc mặt Đa La Tra lúc tối lúc sáng, làn da dần trở nên nhợt nhạt, cơ hồ như trong suốt, cả dung mạo cũng dần vặn vẹo biến dạng, trong chớp mắt đã thành một người hoàn toàn khác.
Lúc này, trong bóng tối chợt cất lên một giọng nói lạnh lùng: “Vẫn còn chấp mê bất ngộ sao, Trì Quốc Thiên Vương thành danh đã gần hai mươi năm, làm sao là muội muội của người cho được.”
Dương Dật Chi kinh hãi biến sắc.
Vẻ mặt Đa La Tra cũng tựa như bị hắt một chậu nước mạnh, bao nhiêu giận dữ phẫn nộ đã hoàn toàn biến mất không tăm không tích, lẩm bẩm nói: “Âm Ma đại nhân…”
Người kia chậm rãi nói: “Kẻ này, ngươi không cần lo nữa.”
Đa La Tra lập tức trở nên căng thẳng, cúi đầu nói: “Vâng.. thuộc hạ cáo từ.”
Vừa mới rồi nàng ta còn là Trì Quốc thiên vương hô mưa gọi gió, lúc này không ngờ lại nhún nhường như đứa nô tì bị người ta gọi đến rồi đuổi đi vậy.
Nàng ta đang định lui đi, Cơ Vân Thường dã lạnh lùng nói: “Chậm đã!”
Đa La Tra hoảng hốt ngẩng đầu lên: “Đại nhân…”
Cơ Vân Thường lại hỏi: “Hình như ngươi quên mất lúc trước khi đi đã nói gì rồi hả?"
Đa La Tra sững người, do dự giây lát, rồi hoảng sợ nói: “Thuộc hạ từng nói, nếu không thể dùng Độc tâm thuật (thuật đọc ý nghĩ) lấy mạng của y, sẽ xách đầu đến gặp.”
Cơ Vân Thường chậm rãi hỏi: “Vậy thì sao?”
Gương mặt vốn đã trắng nhợt của Đa La Tra lập tức không còn chút sắc máu: “Đại nhân, vừa rồi…”
Cơ Vân Thường lạnh lùng ngắt lời: “Ta chi hỏi ngươi giờ nên làm gì?”
Đa La Tra đưa mắt nhìn Cơ Vân Thường, phảng phất như đã mất hết cả dũng khí để phản biện, thấp giọng nói: “Thuộc hạ biết tội, chỉ mong đại nhân…”
Cơ Vân Thường chậm rãi nói: “Nếu ngươi không nắm chắc được mười phần, vậy thì đừng có huyên hoang khoác lác, khinh địch tự đại. Lời đã nói ra được, thì phải làm được.”
Đa La Tra nghiến răng không nói được thêm gì nữa. Nàng ta biết, hiện giờ mình có nói gì, Cơ Vân Thường cũng quyết không buông tha.
Nhưng nàng ta vẫn chưa muốn chết.
Thân thể Đa La Tra đột nhiên rung lên, tựa một đốm lửa ma chơi phập phù trên nền trời đêm, lặng lẽ bay lướt. Cùng lúc ấy, một đạo kình khí cực kỳ khủng khiếp từ nay nàng ta rạch đôi không gian phóng tới, không ngờ cả cây đàn tỳ bà đứt dây đã được dùng làm ám khí, ném thẳng tới trước!
Cơ Vân Thường nhìn cũng không buồn nhìn, ống tay áo khẽ phất nhẹ, cây đàn tỳ bà đã bắn ra xa..
Đột nhiên, phía thân đàn bỗng lóe lên một tia sáng xanh sẫm. Cùng lúc vang lên tiếng nổ ầm ầm như sấm, cuốn theo một luồng khí mờ mờ phủ rộng bổ ập tới trước mặt Cơ Vân Thường.
Thì ra bên trong đàn tỳ bà còn giấu kiếm sắc.
Ánh kiếm tựa như giao long xuất hải, đã chui ra khỏi được chín phần, chỉ còn lại khúc đuôi. Còn kiếm phong thì như núi non sụp đổ, đẩy cầm thú chim muông vào cảnh khốn cùng.
Một kiếm này tuy không phải kinh thiên động địa, nhưng cũng không khác xa là mấy. Chỉ riêng ánh kiếm rợp trời như tinh vân lưu chuyển kia, cũng đủ khiến người ta phải trợn mắt há miệng, ý loạn thần mê rồi.
Kiếm này chắc chắn phải là tuyệt kỹ hộ thân của nàng ta, dù là Cơ Vân Thường cũng nhất định chưa từng thấy qua bao giờ.
Ai lại có thể ngờ được, Trì Quốc thiên vương nổi danh với tiếng đàn lại biết dùng kiếm chứ. Chẳng những thế, kiếm pháp của nàng ta, không ngờ lại còn cao hơn cả Tỳ Lưu Ly nữa?
Trong bóng tối, Cơ Vân Thường khe khẽ cười lạnh một tiếng, tiếng cười lạnh lùng lại mang theo cả mấy phần khen ngợi.
Nhưng động tác của bà ta vẫn không hề thay đổi, vẫn là một cái phất nhẹ như vừa rồi, không thêm một phần lực, cũng không thiếu đi một phần.
Tiếng ong ong như rồng ngâm vang lên không ngớt. Ánh kiếm rợp trời bỗng nhiên vỡ vụn ra rồi tan biến, hóa thành ức vạn hạt bụi, rơi lả tả xuống đất.
Đa La Tra căn bản không kịp kêu thành tiếng, thân hình đã rơi bịch xuống từ trên không tựa mũi tên gãy.
Trong tay nàng ta nắm chặt một thanh trường kiếm màu xanh, song lồng ngực thì đã không còn phập phồng nữa.
Toàn thân nàng ta chẳng có lấy một vết thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.