Dương Dật Chi nắm chặt hai tay, thân thể không khỏi run lên khe khẽ. Có một khoảnh khắc nào đó y đã gần như không kiềm chế nổi muốn xông lên, cầm ngọn đèn dầu soi cho kỹ gương mặt người đó. Y chỉ hận không thể khẳng định người trước mặt này chính là Dương Tịnh. Cho dù Dương Tịnh chính là người của Mạn Đà La giáo, cho dù Dương Tịnh sẽ lập tức chính tay hạ sát y, chỉ cần là nàng!
Máu nóng chảy rần rật khắp người Dương Dật Chi, cuối cùng y cũng dần bình tĩnh lại, bởi vì y biết Dương Tịnh đã chết rồi. Nàng chết lúc nào y không biết, hiện giờ có thể thi cốt cũng đã hóa thành tro bụi.
Nhưng nỗi nhớ và tự trách móc khắc cốt ghi tâm mười năm nay, khiến y vẫn không thể kìm lòng mà đưa mắt nhìn Đa La Tra thêm một lần nữa.
Lúc này y mới đột nhiên nhận ra, mọi thứ trong gian thạch thất này, không ngờ lại quen thuộc đến thế.
Trong những tia sáng ảm đạm, thứ duy nhất có thể nhìn rõ là cánh cửa sổ bên cạnh nàng. Ngọn đèn dầu đặt trên bậc cửa sổ, bên ngoài vẫn là một màu đen kịt. Những hạt bụi mờ mịt thong thả nổi trôi trong không khí. Thời gian phảng phất như trong chớp mắt quay ngược lại mười năm, muội muội duy nhất của y, cô bé ngồi bên cửa sổ suốt mười bốn năm, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn ra bên ngoài, phảng phất như có thể nhìn thấy mọi chuyện của đời nàng trong bóng tối vô biên vô tận kia.
Dương Dật Chi ngần ngừ một lúc lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-am-he-liet/1768218/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.