Cảm giác kỳ lạ này khiến Hồ Tử Thất có chút ngẩn ngơ, gần như quên mất vết thương trên người, chỉ tập trung cảm nhận dấu vết của cây trâm gỗ cùng thuốc mỡ lưu lại trên da.
Y khẽ nheo mắt, cười tinh ranh, nói: "Công tử chớ trách nhầm ta. Ta nào có can thiệp vào nhân quả của ngài? Chúng ta vốn đã có duyên phận với nhau. Ngài cứu mạng ta, ấy là nhân, nên ta đến tìm ngài, bầu bạn cùng ngài, ấy là quả."
"Ta thực sự đã cứu ngươi sao?" Minh Tiên Tuyết mỉm cười hỏi.
"Tất nhiên rồi." Hồ Tử Thất bĩu môi, liếc mắt nhìn hắn, "Ngài không tin đây là sự thật sao?"
"Đương nhiên tin." Minh Tiên Tuyết dịu dàng cười đáp: "Ta tin lời ngươi như tin vào vết thương này của ngươi vậy."
***
Vương phi vừa bị Vương gia trách mắng thì tin tức liền lan đến tai Thế tử.
Thế tử nghe được liền đứng bật dậy, một cước đá văng bàn trà bên cạnh.
"Phụ vương sao có thể đối xử với mẫu phi như vậy?"
Thế tử phẫn nộ nắm chặt hai tay thành quyền, trong đầu nhanh chóng hiện lên ý nghĩ, lập tức đổ lỗi cho Minh Tiên Tuyết.
"Chắc chắn là tên tiện chủng đó đã nói gì với phụ vương!" Thế tử nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Hắn là tiện chủng, xuất gia rồi cũng không chịu yên ổn, dám kích động ly gián ta và phụ vương!
Đúng lúc ấy, một thị vệ vội vã vào báo tin, giọng nói mang theo chút khẩn trương: "Thế tử, thê tử của A Đạt và A Tuấn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-yeu-quyen-ru-doa-hoa-cao-ngao/3713522/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.