Bạch Ly càng khóc thì lại càng to đến lợi hại, hận không thể đem luôn cả màng nhĩ của Viêm Viêm chọc đến thủng thì thôi.
Trong đêm khuya yên ắng, tiếng khóc thút thít lại như được phóng đại. Bạch Ly cũng không hiểu vì sao chính mình lại khóc đến như vậy, hai hốc mắt vì khóc nhiều quá đến có chút ửng hồng, hai má cùng chóp mũi cũng là một mảnh phiếm đỏ. Bất kể là ai nhìn vào cũng thấy thực thương tâm.
Những giọt nước mắt này trào ra, có lẽ là do những lời nói vừa nãy của Viêm Thiên a. Cảm xúc lo lắng cùng bất an, sợ một ngày nào đó bị người trước mắt xa lánh, cô chính là ngu ngốc sợ hãi. Cô là yêu, hắn là người, vốn dĩ cả hai chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng là khi ở gần hắn cô thực rất vui vẻ. Cô coi Viêm Thiên là bạn, cô cũng không muốn mất đi người bạn quan trọng này, bởi thế mà tâm lí sợ mất đi thứ mình muốn càng ngày càng lớn. Chỉ là sau khi nghe Viêm Thiên trả lời, từng câu từng chữ mà người nọ nói ra đều là thật lòng, là xuất phát từ trái tim. Có lẽ là Bạch Ly đã bị chính sự chân thành cùng tin tưởng ấy dọa cho khóc đi.
Không phải khóc vì sợ hãi nữa, mà là vì vui đến phát khóc...
Trước khi đến Nhân giới, chính cô còn có một chút lo lắng, sợ mọi người có thể sẽ không thích mình. Nhưng cái tâm lí này chỉ như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền bị cô quẳng ra sau đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-yeu-nang-la-cua-ta/1982435/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.