Tuyết Ưng vương vừa hỏi, vừa gia tăng tốc độ, làm cho Thanh Liênkhông khỏi cảm khái, quả nhiên là đế vương trên không trung, tin tưởngkhông có yêu tinh nào có thể đem chuyện bay lượn biến thành chuyện tuyệt vời như hắn.
Cố dùng định lực để giữ vững thân hình để không bị gió thổi bay,Thanh Liên đáp lại “ thiên đình đã buông thiên la xuống Tước Hoàng sơn,chỉ trong mấy ngày nữa là sẽ bao trùm toàn bộ nơi đó, mà Như Mặc và VânThư lại không chịu rời đi, cho nên ta quyết định đến đó cùng bọn họchống lại thiên la”
“Thiên đình vì sao lại dùng thiên la để đối phó với Tước Hoàng sơn,đây không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa không phải Tước vương đại nhân làthân thể bán tiên huyết thống cao quý sao? Thiên đình có lý do gì lạiđối phó với hắn chứ? Như Mặc vì cái gì mà kiên trì ở lại nơi đó, khôngchịu đi?”
Thiên la là cái gì, Tuyết Ưng vương không cần Thanh Liên giải thíchcũng biết, hắn chỉ cảm thấy khó lý giải, Tước vương Vân Thư tuy là vương trong yêu giới như bọn họ nhưng toàn bộ yêu giới chưa từng xem hắn thực sự là yêu tinh, bởi vì Vân Thư thuộc Khổng Tước tộc mà tổ tiên KhổngTước tộc lại có huyết thống với Thần Quân Chu Tước, một trong tứ thầnthú trấn giữ bốn phương, cho nên có thể nói người Khổng Tước tộc khisinh ra đã mang huyết thống tiên nhân, đừng nói đến là vương của KhổngTước tộc.
Nếu hắn thực sự là yêu tinh thì làm sao có thể được sống ở Tước Hoàng sơn, nơi ở giữa thiên đình và yêu giới? Tuy rằng Tước Hoàng sơn là nơibộ tộc Khổng Tước đã sinh sống từ lâu đời nhưng nó cũng thuộc quyền quản lý của thiên đình, nói cách khác, Tước Hoàng sơn vốn là đất tiên màhiện tại thiên đình lại sử dụng thiên la để tiêu diệt sạch hồn pháchnguyên thần, có thể thấy được thiên đình quyết tâm to lớn, nhất địnhkhông chừa cho hắn một lối thoát.
Điều này làm cho Tuyết Ưng vương suy nghĩ thế nào cũng không tìm được nguyên nhân.
Càng làm cho hắn lo lắng và bất an hơn là Như Mặc không chịu rời khỏi đây, hắn cùng với Tước vương và Hồ vương chỉ là quen biết, không cógiao tình nhưng Như Mặc thì khác, Như Mặc đã từng cứu mạng hắn, mà hắnlại sùng bái Như Mặc, xem Như Mặc như là người thân, cho nên Như Mặc rất quan trọng với hắn, cho nên hắn sao không lo lắng cho được.
“Việc này ta không nên nói ra, nhưng ngộ biến tòng quyền, hiện giờchỉ cần có một cơ hội cứu người, ta cũng sẽ nắm lấy, cho nên ta đem việc này nói cho Ưng vương đại nhân biết, hi vọng khi ngươi nghe xong, chodù không muốn hỗ trợ thì cũng mong người đến tộc địa của ta truyền lời,nói cho tộc nhân của ta biết rằng ta sẽ đi không trở lại, hơn nữa, nếukhông thấy phiền thì còn muốn ngươi…”
Thanh Liên còn chưa nói hết đã bị Tuyết Ưng vương cắt ngang “ Hồvương đại nhân, ngươi trước tiên hãy nói rõ mọi chuyện, đừng vội côngđạo chuyện hậu sự, ngươi không nói làm sao biết ta không hỗ trợ? Ta cũng nói cho ngươi biết, nếu là chuyện của Như Mặc thì đều liên quan tớita:”
Thanh Liên dường như cũng nhận ra mình quá bi quan, vội vàng nói “đúng thật là ta nghĩ quá nhiều, nói đơn giản là con trai của Như Mặccùng Vân Thư yêu nhau, ngươi cũng biết hắn vốn là xà tử, nếu năm đókhông có ta cùng Vân Thư và Điệp vương Địch Tu Tư tặng nội đang chí bảo thì bọn họ sẽ không thể bình yên vượt qua đả kiếp của thiên lôi, chonên thiên đình mới mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Nhưng vạn vạn cũng khôngnghĩ tới Mặc Mặc lại có tình cảm với Vân Thư, cho nên hiện giờ thiênđình không buông tha cho bọn họ nữa, mà Vân Thư tính cách lại rất caongạo, tất nhiên là không chịu rời đi để tránh họa, Như Mặc thì vì quanhệ với Mặc Mặc mà bất luận thế nào cũng không chịu rời khỏi Tước Hoàngsơn, ta không đi hỗ trợ thì chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ chết sao?”
” Tiểu ác ma yêu Tước vương đại nhân? Đùa giỡn cái gì chứ. Hồ vươngđại nhân, nếu muốn nói yêu thì phải là tiểu ma nữ, tiểu ác ma là nam tửa”. Tuyết Ưng ương thiếu chút nữa vì kinh ngạc mà té ngã, quên luôn làmình đang bay.
Thanh Liên vừa nghe hắn gọi tỷ đệ Bảo Bảo như vậy thì ngạc nhiên sửng sốt “ nghe khẩu khí của Ưng vương đại nhân thì dường như rất thân thiết với hai bảo bối này?”
Tiểu ác ma? Tiểu ma nữ? cũng chính là biệt danh mà Như Mặc gọi hai đứa con của mình, Tuyết Ưng vương sao lại biết?
” Không dối gạt Hồ vương, ngạch phát của ta một trăm năm trước đãtặng cho tiểu ác ma Mặc Mặc kia, cho nên trước kia tiểu ác ma luôn tìmta để chỉnh ác, ngươi không thể tưởng tượng được đứa nhỏ đó lại thừatinh lực tới mức nào đâu, tóm lại là mỗi lần nghĩ tới lại thấy sợ, cũngmay tám mươi năm qua tiểu ác ma kia đột nhiên im hơi lặng tiếng, khôngcó gọi ta từ nơi xa xôi vạn dặm đến Xà tộc để chở hắn bay một vòng nữa,cho nên đối với hai đứa con của Như Mặc ta quen thuộc cũng đã nếm trảinhiều đau khổ. Như Mặc thực sự là thích Vân Thư đại nhân sao?”
Tuyết Ưng vương không sợ mất mặt mà đem nỗi khổ của mình kể cho Thanh Liên nghe, mà Thanh Liên lúc này mới suy nghĩ ra vì sao khi đi nhângian du ngoạn, Bảo Bảo vừa nhìn thấy Mặc ưng Ảnh Nhiên liền ra tay cứugiúp, chắc chắn là muốn phân cao thấp với Mặc Mặc rồi. Quả nhiên là đứanhỏ, ngay cả tọa kỵ cũng so đo.
Suy nghĩ cẩn thận, Thanh Liên cũng không khỏi cảm khái, người vớingười duyên phận thật sự rất kỳ diệu, không ai nghĩ Tuyết Ưng vương vàNhư Mặc một trăm năm trước như nước với lửa mà hiện tại quan hệ lại thân mật như thế, so với hắn và Vân Thư thì còn gần gũi hơn.
Một khi đã như vậy, Tuyết ưng vương chắc sẽ không cự tuyệt lời nhờ vả của hắn, biết hắn không tin chuyện Vân Thư và Mặc Mặc giống như mìnhnếu không phải trong lúc vô ý mà đọc được tâm tư của Bảo Bảo thì cho tới giờ cũng không biết, cho nên hắn hoàn toàn hiểu sự ngạc nhiên của Tuyết Ưng.
Cũng giải thích rõ cho hắn sựa dây dưa tình cảm của bọn họ “ tiểu ma nữ trong lời ngươi nói chính là người yêu của ta”
Thanh Liên biết bổ sung của hắn sẽ làm cho thân hình to lớn bên dướilại rung lên, tính tình của Tuyết Ưng vương đơn thuần cho nên Thanh Liên cũng chưa dám lên tiếng nhờ hỗ trợ, tuy rằng hắn đem ngạch phát đưa cho Mặc Mặc, Mặc Mặc có quyền yêu cầu hắn giúp đỡ nhưng dù sao đây cũng làđi vào đường chết thì sao bắt người khác vì báo ân mà phải chết cùng.
Thanh Liên thậm chí có chút hội hận vì lúc trước đã mừng rỡ khi nhìnthấy Thanh Liên, không phải đã quyết định hi sinh một mình hắn sao? Bâygiờ còn lôi kéo thêm Ưng vương, sợ là Như Mặc và Bắc Dao Quang sẽ khôngchịu rời đi, còn làm cho Vân Thư biết chuyện thiên la, khiến cho sự tình ngày càng phức tạp hơn. Thanh Liên lại thấy mâu thuẫn trong lòng.
Mà Tuyết Ưng vương sau khi nghe những lời của hắn thì chấn động mạnh, rơi xuống mấy chục trượng, tuy rằng rất nhanh đã lại bay lên nhưng vẫnphản ứng rất lớn “ Hồ vương đại nhân, ngươi cùng tiểu ma nữa? không phải chỉ một trăm năm nữa là ngươi sẽ đắc đạo thành tiên sao?”
Hôm nay rốt cuộc là cái gì ngày a? Tuyết ưng vương không khỏi âm thầm cười khổ, cứ cảm thấy mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, tiểu ác ma lại yêu Tước vương Vân Thư, còn Hồ vương một trăm năm nữa sẽ đắc đạo thì lạithích tiểu ma nữ, như vậy chẳng phải hắn sẽ không thể thành tiên đượcnữa sao?
Chẳng lẽ họ Bắc Dao chính là trời sinh để hủy diệt tài năng của yêu giới sao? Tuyết Ưng vương rầu rĩ.
Thanh Liên cười khổ một chút, cũng không để ý Tuyết ưng vương có nhìn thấy hay không, mang theo vài phần thương cảm nói” xem ra chuyện ta khi nào đắc đạo đã lan truyền khắp yêu giới, ngay cả Tuyết Ưng vương đạinhân cũng nghe nói, tuy nhiên nếu như ta chưa quen biết Bảo Bảo thì cólẽ ta sẽ tiếp tục tu luyện, chờ ngày lên trời làm tiên nhưng từ khi ởcùng một chỗ với nàng, ta nghĩ ta vĩnh viễn sẽ không tiếp tục con đườngtu tiên nữa, bởi vì một nữ tử mà ánh sáng tỏa ra bốn phía khiến ta đuimù như nàng đã làm ta bị nàng hấp dẫn và chinh phục, chỉ cần nàng hạnhphúc, ta không mong gì hơn nữa, từ trước trong lòng cũng không cho rằngchuyện Như Mặc kiên quyết thành thân cùng một nữ tử phàm nhân là đúngnhưng bây giờ tự mình rơi vào lưới tình mới thấy cảm giác này thật mãnhliệt và đáng giá”
Tuyết ưng vương tuy rằng không hiểu tình yêu, bất quá nghe Thanh Liên nói vậy cũng biết hắn đã càng lún càng sâu, những người tu tiên khôngchấp nhận tình cảm mãnh liệt như vậy.
Thấy hắn vội vã đến Tước Hoàng sơn như vậy, Tuyết Ưng biết hắn đãquyết tâm hi sinh, nếu mình không tình cờ gặp hắn thì e là sau khi NhưMặc cùng hắn và Vân Thư bị hội phi yên diệt rồi mà mình còn chưa biết có chuyện lớn như vậy xảy ra “ thiên la tuy uy lực rất lớn nhưng nếu hợpsức mấy người chúng ta lại thì cũng có thể chống đỡ được, cho dù làkhông lâu dài nhưng có thể ngăn cản bao lâu thì làm bấy lâu, chúng tanhất định không chịu thua”
” Ưng Vương đại nhân, ta cũng không định nói cho ngươi biết chuyệnnày, không muốn ngươi bị liên lụy” Thanh Liên bắt đầu thấy hối hận vì đã để Tuyết Ưng vương đi cùng.
” Ta cùng với các ngươi có cái gì bất đồng? Hồ vương đại nhân khinhthường Tuyết Ưng chỉ có mấy ngàn năm đạo hạnh sao?” ngữ khí Tuyết Ưng có vài phần không vui.
” Tuyết Ưng, ngươi biết rõ ta không có ý này. Ta đã chuẩn bị tinhthần nhưng ngươi thì khác, là do ta dụ dỗ, nếu Như Mặc biết cũng sẽtrách ta đã nói gạt ngươi, lúc trước ta đã nói Như Mặc phát thiên địalệnh cầu cứu nhưng hắn từ chối, hiện giờ ta đưa ngươi cùng đến, Như Mặcchắc chắn sẽ giận ta. Hơn nữa đạo hạnh của Vân Thư hiện giờ gần nhưkhông còn, cho nên chúng ta bốn người nhưng thật ra chỉ còn ba, có thểchống đỡ thiên la trong bao lâu thì ngươi cũng hiểu rõ, ý của ta làkhông cần hi sinh vô ích, nếu ngươi thực sự đau lòng và quan tâm Như Mặc thì ta nhờ ngươi giúp chuyện khác, được không?”
Nghe Thanh Liên thành khẩn gọi tên của hắn, lại phân tích lợi hạithiệt hơn, tức giận của Tuyết Ưng vương cũng giảm xuống, hắn làm saokhông biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm chứ. Vân Thư đạo hạnh gần như bịhủy, chẳng phải là suy yếu tới cực điểm sao? Khó trách Như Mặc khôngchịu rời đi, nhưng dường như Thanh Liên có tính toán khác, nói cho cùnghắn cũng là muốn bảo hộ Như Mặc và người nhà của hắn, chỉ cần có thểgiúp được bọn họ thì hắn nhất định sẽ xuất toàn lực phối hợp.
” Chuyện gì? Thanh Liên đại nhân liền nói đi!”
Chỉ một lát nữa là đã vào phạm vi của Tước Hoàng sơn, thời gian không còn nhiều.
“Ta đã nghĩ qua, một người cũng chết, bốn người cũng chết, sao phảihi sinh mù quáng, chúng ta tranh đấu cũng vì không muốn khuất phục thiên đình, không muốn dễ dàng từ bỏ tình cảm của mình,, chúng ta không làmgì sai, như vậy ai ở lại Tước Hoàng sơn cũng đâu có gì khác nhau phảikhông? Bảo Bảo còn ở Xà tộc chờ Như Mặc và Bắc Dao Quang trở về, nàngcòn quá nhỏ, chỉ mới một trăm tuổi, là lúc cần cha mẹ quan tâm, ta không thể để cho nàng từ nay về sau trở thành mồ côi cho nên mới giấu diếmmọi chuyện. Vân Thư và Mặc Mặc có thể không rời khỏi Tước Hoàng sơnnhưng Như Mặc và Bắc Dao Quang phải đi, ta sẽ ép bọ họ rời đi, Tuyết Ưng ngươi hãy đưa bọn họ về Xà tộc, canh chừng bọn họ, đừng cho bọn họ lạitìm tới đây, đợi đến khi mọi chuyện chấm dứt, chuyện này rất quan trọng, ta chỉ có duy nhất chuyện này muốn nhờ ngươi giúp, Tuyết Ưng, ngươi cóthể đáp ứng ta sao?”
” Vậy còn ngươi? Ngươi không nghĩ tới tiểu ma nữ sao? Ngươi chết thìnàng phải làm sao?” Tuyết Ưng hiểu rõ hậu quả nhưng còn Thanh Liên thìsao, hắn không vì mình mà suy nghĩ lại sao?
“Đổi một người yêu lấy cha mẹ, Tuyết Ưng, đây là chuyện tốt. Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn Như Mặc cùng Bắc Dao chết mà không làm gìsao? Mỗi ngày phải giả bộ tươi cười trước mặt Bảo Bảo, ta có thể chegiấu bí mật được một, hai ngày, một năm, hai năm nhưng có thể giấu suốtđời sao? Sẽ có một ngày nàng biết cha mẹ nàng đã khôn còn, khi đó ngươinói xem, ta làm thế nào để đối mặt nàng?”
Những lời của Thanh Liên làm Tuyết Ưng không thể phản bác, một látsau mới thấp giọng hỏi “ chúng ta không còn chọn lựa nào khác sao?”
Thiên đình chết tiệt. Tuyết Ưng vương oán hận mắng thầm, hận khôngthể đánh tan toàn bộ thiên đình, cái gì mà chính nghĩa công đạo, nhân có nhiều chuyện bất bình sao không thấy thiên đình đi quản, ngược lạichuyện tình cảm của người khác thì bọn họ lại muốn can thiệp, ngay cảthiên la cũng đưa ra sử dụng, rõ ràng là cường quyền bá đạo.
” Đúng vậy, chúng ta không có chọn lựa khác. Ngươi nhìn xem, kimquang lan tràn nhanh hơn trước, ta vốn tính ít nhất hai ngày nữa nó mớibao phủ trên Tước Hoàng Sơn nhưng nhìn tình hình lúc này, e rằng nhiềulắm là một ngày nữa sẽ bao phủ toàn bộ nơi này. Cho nên chúng ta khôngcòn nhiều thời gian, ngươi ở ngoài chờ Bắc Dao Quang và Như Mặc, ta vàotrong Trung Thiên cung nói chuyện với bọn họ, vừa thấy người thì ngươilập tức đưa đi. Cho dù là dùng móng vuốt cũng phải dùng, bắt Bắc Dao đitrước, Như Mặc vốn rất yêu thương nàng, nhất định sẽ đi theo ngươi.Tuyết Ưng, kính nhờ ngươi”
Thanh Liên nói xong thì cũng đã nhìn thấy cửa cung, thân ảnh màu xanh cũng bay lên, không đợi nghe Tuyết Ưng trả lời đã rơi xuống tầng mâyrồi nhanh chóng biến mất ở cửa cung. Tuyết Ưng vốn cũng muốn đi theonhưng rồi vẫn hóa thành hình người rơi xuống vùng đất bằng phẳng ngoàicửa cung.
Không phải hắn sợ chết, hắn chỉ thừa nhận những gì Thanh Liên nói đều đúng, muốn bảo trụ tất cả mọi người là không có khả năng, hắn chỉ cóthể lựa chọn cái tốt nhất, mà trong lòng Tuyết Ưng thì Như Mặc và BắcDao Quang quan trọng hơn hết, không muốn bọn họ hi sinh vô ích.
Còn kết cục của Mặc Mặc, Vân Thư và Thanh Liên thì hắn không dám nghĩ tới, bởi vì càng nghĩ, càng sợ mình không bình tĩnh mà xông vào trongcùng bọn họ, sợ là khi đó cả Như Mặc và Vân Thư đều hận hắn.
Mấy ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên Tuyết Ưng thấy mình không thể nắm bắt được vận mệnh.
Thanh Liên đi rồi lại quay lại làm cho mọi người ngạc nhiên.
Vân Thư là ôn nhu cười yếu ớt,” Thanh Liên, ngươi sao lại quay trở lại?”
Mặc Mặc tuy rằng có chút bất ngờ nhưng vẫn nở nụ cười hoan nghênh,đồng thời cũng ngừng đánh đàn “ tỷ phu đã quay lại, sao không mang theotỷ tỷ cùng đến đây?”
Trước đây, Mặc Mặc không chịu gọi Bảo Bảo là tỷ tỷ nhưng sau khiThanh Liên độ pháp lực cho Vân Thư, hắn liền quyết định đối xử với Thanh Liên như tỷ phu, cho nên hắn cũng phải gọi Bảo Bảo là tỷ tỷ.
Bắc Dao Quang và Như Mặc thì sắc mặt ngưng trọng, nhất là Như Mặc,ánh mắt xanh biếc lạnh lẽo như muốn đông Thanh Liên thành môt khối băng, Thanh Liên biết hắn không muốn để Mặc Mặc và Vân Thư phát hiện ra sựbất thường nhưng hắn đã quyết định quay lại thì không sợ Như Mặc đôngchết hắn, chỉ có điều nơi này thực sự không thuận lợi để nói chuyện.
Làm bộ như không thấy ánh mắt của Như Mặc, mỉm cười đùa vui lại thêmchút bất đắc dĩ nói với Vân Thư và Mặc Mặc “ ta cũng không muốn nhanhnhư vậy lại quay lại, đi gấp như vậy cũng làm ta mệt chết nhưng ai biểutiểu yêu tinh sống chết cũng không tin Như Mặc và Bắc Dao đã nhận lờicầu thân của ta, nhất định muốn đích thân gặp bọn họ để xác thực, hại ta phải ngàn dặm xa xôi quay lại đây”
” A? Ha ha, Bảo Bảo tính tình thật đáng yêu”, Vân Thư khó có lúc tươi cười, Mặc Mặc thì bày ra vẻ mặt : chỉ có hắn mới hiểu “ tỷ phu, ngươihiện tại biết tỷ tỷ ta nói không để ý rồi, sau này ngươi còn phải chịudài dài, loại chuyện bốc đồng này cũng chỉ có tỷ tỷ mới làm được. Phụthân, mẫu thân, hay là các ngươi trở về thử đi, đã nhiều năm rồi cũngkhông xảy ra chuyện lớn gì, chờ ngươi sắp xếp xong chuyện tốt cho tỷ tỷvà tỷ phu rồi quay lại đây cũng chưa muộn”
“Đúng vậy, Như Mặc, thân thể ta đã tốt hơn nhiều, tinh thần cũng kháhơn, ngươi quay về Xà tộc một chuyến đi. Dù sao Thanh Liên cũng là conrể của ngươi, ngươi vì ta mà ở Tước Hoàng sơn nhiều năm rồi, đối với tađã quá ưu ái, cùng là con rể, không thể không quan tâm tới hạnh phúc của Thanh Liên, có phải không?”
Khó có lúc Vân Thư nói giỡn, Mặc Mặc càng thêm vui vẻ, Thanh Liêncũng cười, còn quay sang nói với Như Mặc và Bắc Dao Quang “ Như Mặc, Bắc Dao, các ngươi xem, ngay cả Vân Thư cũng nói như vậy, các ngươi cũngkhông thể bên trọng bên khinh phải không? tiểu yêu tinh Bảo Bảo kia khóchơi như thế nào, các ngươi là cha mẹ còn rõ hơn ta, ta quay về còn ngồi chưa nóng ghế thì đã bị nàng đuổi đi, ngươi không quay về, nàng khôngchịu gả cho ta, các ngươi nếu lo lắng thì ta sẽ ở đây, chờ khi các ngươi về Xà tộc giúp ta thuyết phục tiểu yêu tinh xong thì quay lại đây thayta”
Như Mặc nhìn chằm chằm Thanh Liên, Thanh Liên cũng không trốn tránh,ánh mắt kiên định như chứng tỏ quyết tâm của hắn, Bắc Dao Quang thì ngấn lệ long lanh nhưng cố kiềm nén để Mặc Mặc và Vân Thư không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Nha đầu Bảo Bảo kia sao lại tùy hứng như vậy? Thanh Liên, ngươi đừng quá cưng chiều nàng, ta đưa ngọc bội tùy thân cho ngươi mang về, nếunàng vẫn không tin thì để nàng tới tìm ta”
Như Mặc cũng nương theo lời Thanh Liên mà phản bác.
Thanh Liên vốn biết không dễ dàng nên cũng không vội, đang tính lêntiếng thì đã nghe âm thanh ôn nhuận của Vân Thư “Như Mặc, Bắc Dao phunhân, các ngươi trở về Xà tộc một chuyến đi, ta nghĩ Bảo Bảo muốn xácthực là giả mà thực ra là muốn gặp các ngươi. Dù sao các ngươi ở đâycũng đã nhiều năm, chưa một lần quay về thăm nàng, nếu lo lắng thì cứ để Thanh Liên ở lại đây, hắn đường đường là Thanh Liên vương của Hỏa Hồtộc, luận đạo hạnh cũng không thua kém ngươi, so mưu trí thì ngươi cònthua xa hắn, có hắn ở đây, chúng ta sẽ không sao. Thiên đình nếu muốnchiếm tiện nghi trên miệng với Thanh Liên lại càng không thể, hơn nữa đã nhiều năm rồi bọn họ cũng không tới quấy rối, ngươi cứ yên tâm”
Như Mặc không ngờ Vân Thư lại lên tiếng nói đỡ cho Thanh Liên, làmcho hắn không tìm ra lý do để phản bác, chỉ im lặng nhìn Thanh Liên, ánh mắt phức tạp, rồi lại nhìn sang Vân Thư “ nếu đã như vậy, ta cùng DaoQuang quay về một chuyện, nhanh thì một ngày, chậm thì ba ngày sẽ quaylại”
” Như Mặc?” Bắc Dao Quang cúi đầu kêu hắn một tiếng, muốn nói gì, lại bị Như Mặc dùng ánh mắt ngăn cản
” Thanh Liên, ngươi sẽ đưa chúng ta đến Bán Nhật cung đi, cũng cóchuyện muốn ngươi lo lắng” Như Mặc không đợi Thanh Liên trả lời đã xoayngười mang Bắc Dao Quang đi ra ngoài, Thanh Liên không thể không đitheo, quay đầu mỉm cười với Vân Thư và Mặc Mặc “ ta tiễn bọn họ, lập tức sẽ quay lại, Mặc Mặc ngươi đàn tiếp đi, nghe rất êm tai”
” Hảo, chúng ta chờ ngươi trở về!” Vân Thư hồi đáp.
Ra khỏi tẩm cung của Vân Thư, biểu tình của Như Mặc liền lạnh lùng “Thanh Liên, ta nghĩ ngươi nên cho ta lời giải thích, vì sao ngươi quaytrở lại?”
” Như Mặc, ta vốn không muốn đi, là ngươi cùng Bắc Dao ép ta không thể không đi”
” Vậy ngươi còn trở về làm cái gì?” Như Mặc lại ngữ thanh trầm thấp vài phần.
” Như Mặc, Bắc Dao, coi như là ta ích kỷ, ta không muốn một ngày nàođó bị Bảo Bảo hận, các ngươi có hiểu không? trong lòng Bảo Bảo, ta rấtquan trọng nhưng các ngươi còn quan trọng hơn, các ngươi nhẫn tâm làmcho nàng trở thành mồ côi, lại không có đệ đệ nhưng ta thì không, ta mỗi ngày nhìn nàng cười, nghe nàng nói chờ phụ thân cùng mẫu thân và đệ đệtrở về là ta lại muốn điên lên. Cho nên hiện tại tới phiên ta ép cácngươi, hoặc là không ai rời đi, cùng nhau chết chung, để mặc Bảo Bảo côđơn một mình chờ đợi, tìm kiếm chúng ta hoặc là các ngươi đi, vận mệnhcủa Xà tộc và Hỏa Hồ tộc đều ở trên tay các ngươi.Như Mặc ngươi đừng làm ta thất vọng”
Thanh Liên dừng bước, chăm chú nhìn Như Mặc.
” Thanh Liên, chết tiệt, cái đó và ngươi không quan hệ, ngươi khôngcần cùng chịu chết, có hiểu hay không?” Như Mặc mất đi bình tĩnh, túm cổ áo Thanh Liên, đây là lần đầu tiên hắn đối xử với bằng hữu như thế.
” Như Mặc, ngươi nói thật đơn giản, chỉ cần ngươi là cha của Bảo Bảothì chuyện này có liên quan tới ta. Thời gian không còn nhiều, các ngươi lập tức đi đi, thiên la càng lúc càng gần, dùng một mạng ta để đổi lạihai người các ngươi, vụ làm ăn này không lỗ. Nếu ta lưu lại thì trên thế gian chỉ biết có một đôi tình nhân đau khổ là ta và Bảo Bảo, chúng tavĩnh viễn không thể gặp nhau nhưng Như Mặc, các ngươi phải kiên trì lưulại thì mất đi cả ba người, ngươi tự lựa chọn đi”
” Thanh Liên, ngươi rốt cuộc có biết ngươi đang làm gì không?” NhưMặc gần như nghiến răng mà nói, hắn đã nói rất rõ ràng trước đây, vì cái gì mà Thanh Liên lại khăng khăng quay lại chứ.
” Ta đương nhiên biết ta đang làm cái gì, người không biết phân biệtnặng nhẹ không phải ta mà là các ngươi, hiện tại Tuyết Ưng vương đã đợibên ngoài, trên đường ta tới đây thì tình cờ gặp hắn, hắn vừa nghe nóingươi ở đây thì kiên quyết không chịu đi, nghe lời ta khuyên mới ở ngoài cửa đợi. Như Mặc, ngươi hiểu rất rõ nếu ngươi không đi thì Tuyết Ưngvương cũng sẽ ở lại, ta, ngươi và Vân Thư vì tình thân mà sát cánh bênnhau nhưng Tuyết Ưng thì sao? Người ta vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốnhắn mất mạng sao? Nếu cả bốn vương cùng chết ở đây thì là tai ương chocả bốn tộc, yêu giới chưa từng yên ổn, phần đông đều có ý đồ đen tối,nếu khôn phải vì kiêng kị năng lực của chúng ta thì đã gây sóng gió, một khi chúng ta chết đi thì hậu quả thế nào, ngươi cần ta nói ra không?”
” Thanh Liên, ngươi lấy thiên hạ để áp chế ta? Thanh âm Như Mặc lạnh như băng nhưng Thanh Liên không hề run sợ.
” Ta không phải lấy thiên hạ áp chế ngươi, ta chỉ là nói cho ngươibiết tình thế, ngươi có thể ích kỷ ở lại, cùng con trai và Vân Thư chết ở đây nhưng ngươi đừng mong ta sẽ nghe lời ngươi mà rời đi, đương nhiêncàng không thể trông cậy Tuyết Ưng vương sẽ không vì ngươi mà bị liênlụy, bởi vì hắn sẽ không có khả năng rời đi, hoặc là mọi người cùngchết, hoặc là chỉ có ta, Vân Thư và Mặc Mặc, lựa chọn thế nào thì ngươitự quyết định đi”
Thanh Liên nói xong liền vẫn không nhúc nhích, nhìn Như Mặc cùng Bắc Dao Quang.
Tầm mắt ba người giao nhau, không ai chịu nhường ai, cứ vậy cho đếnkhi nghĩ đối phương bị mình nhìn mà hóa đá thì Như Mặc đã lùi một bước.Thanh Liên nói đúng, hắn không sợ chết, Dao Quang cùng vậy nhưng hắnkhông thể vì chuyện riêng mà làm liên lụy đến các yêu tộc khác, càngkhông thể để Tuyết Ưng vương vì hắn mà chết chung, lúc đầu hắn nghĩThanh Liên sẽ nghe theo sắp xếp của hắn vì Thanh Liên yêu Bảo Bảo, đemnữ nhân giao cho hắn thì sẽ yên tâm.
Lại không nghĩ rằng, Thanh Liên vì quá yêu Bảo Bảo mà không muốn nàng đau khổ vì mất đi người thân, chẳng những quay lại còn ép hắn cùng BắcDao Quang phải rời đi, Vân Thư nói đúng, thế gian này còn ai trí tuệ vàmưu kế bằng Thanh Liên.
Bây giờ hắn và Bắc Dao Quang chỉ có một lựa chọn duy nhất là phải rời đi.
” Thanh Liên, ngươi đây là tội gì? Ngươi một người rất đáng thương!”Bắc Dao Quang đương nhiên hiểu nỗi khổ tâm của Thanh Liên, một mình hắn ở lại đây chịu chết, bọn họ sao nhẫn tâm cho được
Vân Thư cùng Mặc Mặc tốt xấu gì trên đường xuống hoàng tuyền còn cónhau, nàng và Như Mặc có chết thì cũng có đôi mà Thanh Liên thì cô độcmột mình. Bắc Dao Quang vừa nghĩ tới thì nước mắt đã tuôn ra.
” Bắc Dao, đây là ta tự nguyện, sau khi ta hạ quyết định thì thấytrong lòng thoải mái hơn nhiều, tha thứ cho sự ích kỷ của ta, Bảo Bảo sẽ vĩnh viễn nhớ tới ta, ta không muốn làm nàng hận, ta chỉ muốn được nàng yêu, trong lòng ta cũng tràn đầy tình cảm của nàng, hình bóng của ta,từ mấy ngàn năm qua, ta chưa từng có cảm giác thỏa mãn như vậy, cho nênchết không đáng sợ, đáng sợ nhất là giấu diếm người mình yêu, tha thứcho ta vì đem sự thống khổ này giao lại cho các ngươi”
Thanh Liên mỉm cười, gió thổi mái tóc hắn bay, hình ảnh tuấn mỹ của hắn càng thêm xuất trần.
Bắc Dao Quang rốt cuộc nhịn không được, tiến lên ôm lấy Thanh Liên,Như Mặc cũng ảm đạm nhìn Dao Quang ôm Thanh Liên khóc “ Thanh Liên,ngươi…”
” Như Mặc, ta biết ngươi muốn nói cái gì, đừng nói nữa! đừng tăngthêm gánh nặng cho ta, ta hiện tại tâm tình rất tốt nên các ngươi cũngphải cười. Thời gian không còn nhiều, Tuyết Ưng vương đang chờ bênngoài, nếu các ngươi không đi thì chắc hắn sẽ xông vào, khi đó sẽ khônggiấu được Vân Thư, khi đó ngay cả ta cũng không thể ở lại, để hai ngườibọn họ ở lại đây chịu chết, ngươi có thể làm được sao”
Thanh Liên vừa nói, vừa nhẹ nhàng nâng Bắc Dao Quang “ Bắc Dao, ngươi là nhạc mẫu của ta lại ôm con rể khóc như thế sẽ làm Như Mặc ghen tỵ,ta không sao, có lẽ vận khí của ta tốt, thiên đình tới phút cuối sẽ thuthiên la lại, đến lúc đó ngươi nhất định phải gả con gái cho ta”
Ai cũng biết thiên la đã buông thì trừ phi sinh linh chết hết hoặc bị phá, nếu không sẽ không thu về được, Thanh Liên nói như vậy chỉ để anủi nàng, Bắc Dao Quang nước mắt càng nhiều, Như Mặc ôm lấy nàng “DaoQuang, chúng ta đi, Thanh Liên, bảo trọng”
” Các ngươi bảo trọng!” Thanh Liên hơi hơi gật đầu.
Thanh Liên đứng yên nhìn Như Mặc và Bắc Dao Quang rời đi.
Sau đó không lây lại nhìn thấy một đôi cánh trắng to lớn ở trênkhông, trên lưng nó là hai cái thân ảnh nho nhỏ, đúng là Như Mặc và BắcDao Quang, nhìn thấy họ đi xa, Thanh Liên thở một hơi nhẹ nhõm, khomlưng, tiễn bước bọn họ.
Thực ra, hắn sợ Như Mặc kiên quyết rời đi, khi đó tất cả sẽ chết cùng nhau, nhưng lúc này Như Mặc đã bị hắn ép rời đi, kế hoạch đã hoàn thành một nửa, tiếp theo là cùng tồn vong với Vân Thư và Mặc Mặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]