Mạc Tranh gẩy gẩy đống lửa, thanh củi mới cho vào phát ra tiếng lách tách giòn tan.
Vệ Thôi lấy con thỏ rừng nướng trên lửa xuống, đặt lên vài phiến lá bên cạnh, xé ra rồi dùng dao găm xiên một chiếc đùi thỏ đưa sang.
“Điện hạ nếm thử đi.” Ông ta cười nói.
Mạc Tranh mỉm cười lắc đầu: “Đại tướng quân thứ lỗi, ta không ăn đồ của người khác.”
Lẽ ra để thể hiện thành ý, nàng nên nhận lấy mà ăn.
Vệ Thôi chỉ cười, rút tay lại, tự mình cắn một miếng: “Năm đó ta thoát khỏi tay Triệu Đàm, trên đường về Lũng Tây, chịu đói chịu khát, có lúc được ăn một con thỏ rừng như vậy, thật sự cảm thấy là mỹ vị đệ nhất thiên hạ.”
Đói khát thôi đã gọi là khổ ư? Mẫu tử hai người Vệ Kiểu bị ông ta dùng làm mồi nhử bỏ lại kinh thành, rơi vào tay Triệu Đàm, sống trong rượu ngon thịt béo, chẳng lẽ họ không khổ sao? Mạc Tranh nhàn nhạt nói: “Tướng quân vẫn còn được ăn cơm của mình, thế thì khổ nạn ấy đâu đáng kể.”
Chẳng phải là đang than thở nước mất nhà tan, phải ăn cơm nhà người sao? Vệ Thôi gật đầu: “Tiểu điện hạ nói đúng, ăn cơm của mình, dù có khổ cũng không khổ.”
Ông ta ném miếng thịt thỏ đã cắn hai miếng sang một bên.
Khi xưa trên đường chạy trốn thấy là mỹ vị, nhưng nay với Vệ Thôi thì chẳng thể nuốt nổi nữa.
“Hôm nay A Kiểu chịu quay về nhà là do Dương tiểu thư khuyên bảo phải không? Xem ra con ta đối với Dương tiểu thư quả là lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158490/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.