Thất gia, Thất gia!”
Gia nhân hốt hoảng chạy từ ngoài nha môn vào.
Vốn đang ung dung uống trà, Vệ Thất gia tay run lên, lập tức đứng dậy.
“Chuyện gì vậy? Nha môn bị bao vây rồi sao?” Ông ta buột miệng hỏi.
Thực ra ông ta chẳng muốn bước vào Tần An thành chút nào, chỉ sợ Phùng Túc đột nhiên trở mặt, nhưng lại e mất thể diện của Vệ Thôi, đành cắn răng mà vào.
Gia nhân bị câu ấy làm giật mình, theo bản năng nhìn ra ngoài: “Không có mà.”
Chẳng lẽ Thất gia cảm thấy có gì không ổn? Vệ Thất gia sực tỉnh, thẹn quá hóa giận, quát: “Giật mình cái gì!”
Dứt lời liền ngồi phịch xuống.
Gia nhân vội nói: “Vệ Kiểu tới rồi.”
Vệ Thất gia vừa mới ngồi xuống đã bật dậy, Vệ Kiểu!
Ông ta theo bản năng nhìn ra cửa đại sảnh, ánh mắt thoáng tối rồi chợt sáng bừng—Vệ Kiểu trong y phục đen bước vào, vạt áo lay động để lộ lớp lót đỏ thẫm, bên trên còn ẩn hiện hoa văn như máu lan tỏa…
Vệ Thất gia lạnh cả sống lưng, không dám nhìn nữa, ánh mắt dời lên trên, thấy gương mặt tuấn tú kia nở nụ cười rạng rỡ.
“Thất thúc, đã lâu không gặp.” Giọng hắn trong trẻo, “Sao trông thúc già đi nhiều thế? Dạo này chịu khổ rồi?”
Sắc mặt Vệ Thất gia tối sầm lại, cố nhịn, nhớ lời Vệ Thôi dặn, phải khuyên Vệ Kiểu về nhà…
“A Kiểu mà thành thân, trong nhà vui mừng lắm.” Ông ta lảng sang chuyện khác, cảm thán, “Từ lúc nhận được thánh chỉ, cả nhà đã bắt đầu chuẩn bị, tân phòng, nhà mới, đồ cưới…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158489/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.