Một đêm trôi qua, biến cố xảy ra trong cung ngày hôm qua, triều thần đều đã biết cả.
Trời còn chưa sáng, quần thần đã tụ tập ngoài cửa cung, chờ cửa mở liền ùa vào.
Chỉ là, Hoàng đế đang bận xử lý chính sự, đám quan viên đành phải chờ bên ngoài điện.
Mãi đến khi trời sáng rõ, Lệ Huyên mới thất thần bước ra khỏi Cần Chính điện.
“Lệ đại phu.”
Đứng dưới bậc thềm, Chu Vân Tiêu đang bị một nhóm quan viên vây quanh hỏi chuyện, thấy thế liền vội vàng bước lên đón.
Lệ Huyên nhìn hắn một lúc, như thể phải mất một hồi mới nhận ra:
“Chu thế tử, ngươi vẫn chưa đi sao?”
Chu Vân Tiêu cúi người hành lễ:
“Vừa mới được hỏi xong, giờ đã được cho phép rời khỏi hoàng thành.”
Lệ Huyên khẽ đáp một tiếng “Ồ”, rồi nói:
“Đa tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi đúng lúc có mặt, thì ngoài Quý phi, Vu Dương công chúa e rằng cũng đã gặp nạn rồi…”
Nói đến đây, giọng ông ta nghẹn lại, chẳng thể thốt nên lời.
Thái giám đi theo cùng, cùng đám quan viên xung quanh đều vội khuyên nhủ:
“Đại phu xin nén bi thương.”
Chu Vân Tiêu nói:
“Lệ đại phu, để ta tiễn ngài về.”
Lệ Huyên gật đầu liên tục:
“Phải, phải, về thôi… còn phải chuẩn bị hậu sự cho A Tình, ta phải mau về mới được—”
Dứt lời liền thất thểu bước nhanh ra ngoài.
Chu Vân Tiêu vội đỡ lấy ông ta.
Một nội thị ở bên nói:
“Phiền Chu thế tử rồi, ngài tiễn Lệ đại phu về cũng tốt, người nhà họ Lệ hẳn cũng muốn hỏi kỹ chuyện xảy ra lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158454/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.