“Ta đã cho người vận chuyển mấy thi thể kia qua rồi.”
“Phải nói cho đúng, là tay chân cụt gãy mới phải.”
Vệ Kiểu đứng trong phòng, nhìn “Dương tiểu thư” vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn trên chiếc ghế mây đung đưa.
“Ngươi chắc Lệ Huyên có thể tra ra bọn họ là ai sao?”
“Hay là định chuẩn bị sẵn, trực tiếp gán tội cho Nghi Xuân Hầu?”
Mạc Tranh đáp: “Trước tiên cứ để hắn tra thử, nếu không tra ra được, khi ấy hẵng gán tội. Con người mà, luôn phải giữ lại một tia hy vọng, bằng không hắn lại liều mạng với bệ hạ, thì còn phiền hơn.”
Vệ Kiểu bật cười khẽ, gật đầu: “Ngươi quả nhiên hợp làm Thêu Y.”
Mạc Tranh mỉm cười: “Ta đâu sánh bằng sư huynh.” Vừa nói vừa đứng dậy, tự tay rót trà dâng lên. “Sư huynh vất vả rồi.”
Vệ Kiểu không nhận lấy chén trà, cười nửa miệng: “Ta có vất vả gì đâu, chỉ mang ít thi thể đến thôi. Nếu nói khổ cực, e là thế tử Dũng Vũ Bá mới thực sự khổ cực đấy.”
Lần này nàng báo hắn rằng sẽ gặp thích khách, song lại không cho hắn đi cùng.
“Chút chuyện nhỏ, không cần đến đô úy ra tay.”
Khi nói câu ấy, Vệ Kiểu thấy rõ — nàng cố tình liếc nhìn cánh tay hắn một cái.
Coi thường hắn ư? Dù có mất đi cánh tay này, chẳng lẽ hắn lại kém hơn Chu Vân Tiêu sao? “Cái khổ cực của hắn cũng chẳng phải vì ta.” Mạc Tranh nói, “Hắn vì bản thân mình thôi. Người có tội thì phải liều mạng chuộc tội, khác với sư huynh… Huynh là thật lòng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158453/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.