“Công chúa, công chúa…”
Tiếng gọi khe khẽ vang lên, Bình Thành công chúa giật mình, ánh mắt dần lấy lại tiêu điểm.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ.
Trong phòng có bảy tám cung nữ đứng chỉnh tề, trên tay nâng theo xiêm y mới, ai nấy đều lộ vẻ thấp thỏm, lo sợ.
Thấy nàng đã nhìn sang, một cung phụ cẩn thận bước lên, nhẹ giọng nói:
“Đến giờ thay y phục rồi, công chúa.”
Nói đoạn, lại chần chừ một thoáng, rồi dè dặt tiếp lời:
“Nếu công chúa cảm thấy mệt, hôm nay chi bằng xin nghỉ đi.”
Qua yến tiệc ngày hôm qua, sáng nay lớp ở Quốc Học Viện đã bắt đầu trở lại.
Dù mọi việc phát sinh trong yến tiệc và sau yến đều không liên quan trực tiếp đến công chúa, song lại có dính líu tới phủ Nghi Xuân Hầu.
Đêm qua, đèn trong trướng của công chúa sáng đến tận canh năm, nàng không hề chợp mắt.
Sáng nay, dù đã dậy, thần sắc vẫn thẫn thờ.
Lời của cung phụ vừa dứt, Bình Thành công chúa đột nhiên bật dậy:
“Tại sao ta phải xin nghỉ?” – nàng nhìn chằm chằm người kia, giọng lạnh như băng – “Tại sao ta không thể đến học?”
Cung phụ giật mình, hoảng hốt quỳ xuống:
“Công chúa, nô tỳ không có ý ấy, nô tỳ chỉ lo công chúa mệt mỏi thôi…”
“Bao giờ ngươi nghe thấy ta nói là ta mệt?” Bình Thành công chúa cắt lời, ánh mắt sắc như dao, “Nếu ta chưa nói, ngươi đừng tùy tiện suy đoán.”
Cung phụ run rẩy dập đầu:
“Nô tỳ biết tội, công chúa bớt giận.”
Ánh mắt Bình Thành công chúa đảo qua từng cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158441/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.