Nói chính xác ra, Sài Độ là được “mời đi”.
Sau khi trút bỏ bộ giáp vàng, quỳ lạy từ biệt Hoàng đế ở bên ngoài đại điện, Sài Độ bước ra khỏi hoàng thành. Vừa định nhận lấy chiến mã do thân binh dắt đến, đã thấy một viên quan của Đại Lý Tự hấp tấp chạy tới.
“Tướng quân, trong vụ án ở Bạch Mã trấn liên quan đến Ký Dĩnh, có vài chi tiết trong lời cung khai dính líu tới Cao Dương quân. Bệ hạ thỉnh tướng quân đến giúp đối chiếu nhận định.”
Sài Độ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đi theo họ.
…
“Nhị ca thật là quá thật thà!” Sài Uyên giận dữ ném mạnh chén trà xuống đất, “Lẽ ra chẳng cần để ý, cứ đi thẳng là xong!”
Khi Sài Độ bị người của Đại Lý Tự mời đi, hắn cùng Nghi Xuân Hầu đều đã hay tin, bởi khoảng cách chỉ cách nhau mấy bước. Sài Uyên lập tức đuổi theo, nhưng vừa tới trước cổng Đại Lý Tự thì đã bị ngăn lại.
“Vụ án này quan hệ trọng đại, do Đại Lý Tự trực tiếp chủ thẩm.”
“Hơn nữa bệ hạ đang thân chấp chính, không có thánh chỉ, bất kỳ ai cũng không được vào.”
Những viên quan Đại Lý Tự vốn trước nay mỗi khi thấy hắn đều cúi mình nịnh bợ, cười nói khúm núm, nay lại thẳng lưng, giọng điệu nghiêm nghị, còn cố ý nói thêm một câu châm chọc:
“Sài tam gia, vụ này dẫu sao cũng liên quan đến Hầu gia, ngài vẫn nên tạm thời về trước, để tránh điều tiếng.”
Sài Uyên nghe vậy, tức giận tới mức giơ tay hất tung hết đồ đạc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158440/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.