Đêm đã khuya, phố xá dần lặng xuống, chỉ còn một vài tửu lâu, trà quán nơi hậu viện vẫn còn ồn ã náo nhiệt.
Chưởng quỹ bận rộn tính toán sổ sách, tạp dịch lo thu dọn bếp núc, phu khuân vác chuẩn bị bữa đêm.
Mạc Tranh ngồi nhóm lửa, vừa làm vừa lắng nghe Hồng thúc bên cạnh rửa rau kể lại việc dò xét mấy ngày qua. Để tránh bị kẻ khác theo dõi, Dương Lạc tuy có thể ra ngoài, nhưng không tiện gặp mặt Hồng thúc và mọi người thường xuyên, bởi thế tin tức đưa về cũng không kịp thời.
Người điều tra về Lý Bộ rất nhiều: có phe của Nghi Xuân Hầu, có Thêu Y, lại có những kẻ lai lịch bất minh, e là từ trong hoàng thành, hoặc từ các thế gia đại tộc mang lòng dạ khó lường.
“Lần theo bọn họ, phát hiện ra một manh mối nhỏ.” Hồng thúc hạ giọng nói.
Trước khi hiến huyết thư, Lý Bộ từng có hai câu trò chuyện với một tên dịch tốt của trạm Bình Lăng trong lúc mua rượu tại tửu lâu.
“Bình Lăng.” Mạc Tranh nhìn vào đường nét bản đồ vẽ trên nền đất bằng cành củi đang cháy dở. “Lần trước ở Hồ Châu, bọn chúng bày người ra chỉ để che mắt, còn lần này, là ra tay giúp chúng ta, để tỏ thành ý, hẳn đã động đến lực lượng ngầm giấu kín.”
Nàng dùng cành củi gõ nhẹ lên vị trí Bình Lăng.
“Xem ra, gốc rễ bọn chúng là ở hướng Tây.”
Hồng thúc lập tức đáp: “Chúng ta sẽ dò theo hướng Tây…”
Kẻ dám mưu đồ thiên hạ, ắt không phải hạng thường, hoặc là danh môn vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5150433/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.