Bóng đêm phủ xuống, Mạc Tranh lại một lần nữa lặng lẽ tìm đến phủ của phu thê Định An Công.
Từ trong phòng, ánh đèn sáng trưng hắt ra qua khe mái ngói, xen lẫn tiếng bước chân đi tới đi lui không ngớt.
“Có nên đến Đại Lý Tự dò hỏi một phen chăng?”
“Hỏi gì chứ? Công gia, ngài điên rồi sao!”
“Nhưng việc này dính líu đến muội muội, nếu ta không hỏi, Hoàng thượng hẳn cũng sẽ không trách tội ta đâu?”
“Ngài tỉnh táo lại đi, đây là việc của nhạc phụ người ta, ngài chỉ là một kẻ chẳng còn danh phận gì, lại đến hỏi, chẳng phải tự rước họa vào thân sao?”
Định An Công ừ một tiếng, bước chân khựng lại.
Trong phòng yên tĩnh chốc lát.
Lát sau, lại vang lên tiếng ông lẩm bẩm:
“Nàng nói… liệu có phải thật sự hắn làm không? Thực ra ngay khi nghe tin, ta đã hoài nghi rồi… nhưng hắn nhất quyết không chịu nhận.”
“Ngài mau im đi! Chúng ta chỉ cần đợi, Hoàng thượng nói sao thì chính là như vậy.”
Trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng, kế đó tiếng Định An Công tiếp tục cất lên:
“Nhưng tuyệt đối đừng để con bé ấy nghe thấy.”
“Không sao, nó vẫn bị giam trong nhà. Con bé tỳ nữ kia, ta vừa khuyên vừa dọa, lại hứa tìm cho nó một mối hôn sự tốt, nó đã gật đầu, nói sẽ không hé lộ chuyện tiểu thư mình nghe được trên phố.”
“Thế thì tốt, vậy thì cứ đóng cửa tạ khách đi.”
“Ôi, vốn đã tạ khách từ lâu rồi, lại còn nhằm dịp đầu năm thế này…”
Mạc Tranh khẽ đặt viên ngói về chỗ cũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5150432/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.