Trong tẩm cung của Quý phi vang lên một tiếng “choang” giòn giã.
“Thỉnh nương nương thứ tội.”
“Lại bưng một bát dược khác tới.”
“Đều lui ra.”
Trong tiếng ồn ào, cung nữ bàng hoàng lùi ra ngoài, đứng ở cửa cung len lén trao đổi ánh mắt.
Mấy hôm trước, Hoàng đế còn đến thăm Lệ quý phi, thậm chí còn ở lại qua đêm. Thấy thế, ai nấy đều nghĩ lệnh cấm túc sắp được giải.
Không ngờ hôm nay Quý phi lại một lần nữa chọc giận cả Hoàng đế lẫn Hoàng hậu.
Vẫn là vì cái tên Dương Lạc kia.
Nương nương lại đi cầu xin cho nàng ta, kết quả bị Hoàng hậu đánh đến nỗi mặt mũi đẫm máu quay về.
“Người hiền thì chịu thiệt thôi, chẳng phải chỉ là bạn đọc của Vu Dương công chúa sao, nương nương lại coi như nữ nhi mà một mực che chở.”
“Giờ thì hay rồi, đến tết cũng đừng mơ được ra ngoài.”
Đám cung nữ ngoài cửa vừa tiếc vừa giận, trong điện Quý phi lại chẳng biểu lộ quá nhiều uất ức. Bà ta vừa soi gương thoa thuốc lên má sưng đỏ, vừa nghe bẩm báo tin tức mới nhất từ bên tẩm điện Hoàng đế Hoàng hậu.
“… Bình Thành công chúa đã ra mặt ngăn cản, nên Hoàng hậu không khăng khăng phạt đánh nữa, mà do Hoàng đế hạ chỉ, xử phạt đánh tay.”
“Ngự tiền nội thị đã tới Định An Công phủ rồi.”
Cung nữ kể đến đó, lại tiếc nuối nhìn Quý phi:
“Hoàng hậu vẫn chưa thật sự động đến Dương Lạc.”
Lệ quý phi trái lại chẳng quá thất vọng, có lẽ vì nhiều lần trù liệu đều bất thành.
“Hoàng hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5150398/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.