“Năm ngoái, con mới chỉ có thể cưỡi ngựa kéo cung bắn vào hồng tâm cỏ.”
“Năm nay, đã có thể tự tay săn được dã thú. Bình Thành quả thật văn võ song toàn.”
“Thì ra, con dâng về điện Hoàng hậu không chỉ có thỏ, mà còn cả một con hươu.”
Hoàng đế vừa tán thưởng, vừa lộ vẻ tiếc nuối.
“Phụ hoàng đây lại chỉ nhận được có hai con thỏ nhỏ thôi.”
Bình Thành công chúa hai tay nâng chén trà nóng, mỉm cười đáp:
“Phụ hoàng cưỡi ngựa, bắn cung tinh diệu như thế, muốn bao nhiêu hươu chẳng được.”
protected text
“Nhưng hươu do ái nữ dâng, làm sao giống với tự tay săn được chứ.”
Bởi sự xuất hiện bất ngờ của Bình Thành công chúa, Hoàng hậu cũng tạm gác bút, không tiếp tục soạn chỉ. Sợ con gái lạnh, bà sai người bưng trà bánh nóng, Hoàng đế lại hứng khởi ngắm nghía chiến lợi phẩm của ái nữ, còn cho người đi dò hỏi vật nàng dâng ở cung Hoàng hậu, biết đó là một con hươu, thì càng thêm ỉ ôi.
Trong điện thoáng chốc náo nhiệt hẳn.
Chẳng bao lâu, thú săn được đưa đi ngự thiện phòng. Uống xong trà nóng, gương mặt Bình Thành công chúa cũng trở nên ửng hồng.
Hoàng hậu đặt chén xuống, ngắt lời cha con đang vui cười:
“Con mau đi rửa ráy nghỉ ngơi. Ta và phụ hoàng con còn có việc.”
Hoàng đế thoáng cứng người, muốn nói gì, Hoàng hậu lại mở miệng trước:
“… Con nửa đêm đã lên đường, trở về tất vất vả mệt mỏi. Lại rét buốt như thế, e rằng sẽ ngã bệnh.”
Nghe nói sẽ bệnh, Hoàng đế vội buông chén, hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5150397/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.