Thật thú vị.
“Chu thế tử có điều gì muốn nói với ta?” Dương Lạc lộ vẻ kinh ngạc, lại nhướng mày: “Chẳng lẽ muốn ta thay tiểu thư nhà ta mà bồi tội với thế tử?”
Sắc mặt của tỳ nữ kia thoáng chốc đã đổi, chẳng còn chút cảm kích như ban nãy, lại trở về dáng vẻ khi ở tửu lâu cùng Khương Nhụy chê trách hắn.
Quả nhiên, cái gọi là cảm kích khi trước chỉ là giả vờ. Chu Vân Tiêu khẽ cười lần nữa.
“Trước đây A Sanh cô nương và Khương Nhụy có chút hiểu lầm, ta nghĩ đều là chuyện ngoài ý muốn.” Hắn nói, “Sau khi biết được chuyện giữa chủ tớ các cô cùng Liễu tiểu thư, ta và Khương Nhụy đều rất khâm phục tài học của các cô. A Nhụy vốn ít nói, nhưng tâm địa thiện lương, hy vọng về sau có thể cùng các cô làm bạn, kết bạn đồng môn nơi Quốc học viện.”
Nói đoạn, hắn chắp tay khom mình hành lễ.
“Phụ thân Khương Nhụy sớm khuất bóng, nàng phải đỡ lấy mẫu thân góa bụa, lại chăm sóc muội muội còn nhỏ. Ta hy vọng nàng có thêm vài bằng hữu.”
Dương Lạc nhìn vị công tử quý tộc đang khom người hành lễ trước mắt, bóng dáng ấy dường như trùng khớp với người ở kiếp trước từng quỳ dưới Phật tiền cầu phúc cho thê tử.
Nàng bất giác khẽ bật cười.
protected text
Chu Vân Tiêu đứng thẳng, nhìn nàng: “Khương bá phụ với gia phụ ta ân nghĩa sâu nặng.”
Khương bá phụ đối với nhà hắn ân trọng? Vậy nghĩa là hắn đối với Khương Nhụy là báo ân, chẳng phải tình ái? Dương Lạc thầm bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5150391/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.