Sài Uyển Nhi rời đi.
Tần Oánh chỉ thấy hai tai ong ong.
Một phần vì trong lòng rối bời, phần khác là bởi tiếng xì xào trong phòng nối tiếp không dứt.
“Hay lắm, Dương Lạc, mau theo ta về nhà!” Dương Huệ, vốn luôn trốn sau lưng mọi người, nay mới hét lớn, “Ngươi gây họa lớn rồi!”
Nàng sớm biết, đi cùng Dương Lạc ra ngoài chẳng bao giờ có chuyện tốt!
Ở nhà, chủ tớ kia miệng lưỡi cay nghiệt, ra ngoài liền bị người ta muốn đánh chết.
May mà nàng trốn nhanh, bằng không đã vạ lây rồi.
Còn dám cuồng ngôn, bảo Hoàng hậu hạ chỉ khảo nghiệm? Hoàng hậu nếu thực sự hạ chỉ, nào có chuyện khảo thí, tất sẽ là thẩm vấn tra khảo!
— Nàng tưởng mình là ai cơ chứ, trời ạ!
protected text
Dương Huệ tức đến hất tay áo:
“Vậy thì ngươi khỏi về nữa!”
Nói rồi xoay người bỏ đi.
“Dương tiểu thư, ngươi đừng sợ.”
Lệ Dung tiến đến nắm lấy tay “Dương Lạc”, giọng run run.
Khuôn mặt nàng tái nhợt, hiển nhiên vừa bị kinh hãi, song vẫn gắng gượng trấn an Dương tiểu thư:
“Dù cô mẫu ta chỉ là Quý phi, nay còn bị cấm túc, nhưng ta sẽ xin phụ thân ra mặt tấu với Hoàng thượng. Ta cũng có thể làm chứng cho ngươi, rõ ràng là Sài Uyển Nhi khiêu khích trước.”
Nói rồi, trong mắt nàng ngập đầy ủy khuất:
“Chúng ta đều biết nguyên do, chẳng qua vì ngươi thi cao hơn Bình Thành công chúa.”
— Cái này thì bọn họ nào có hay biết!
Tần Oánh khẽ cau mày.
Sài Uyển Nhi gây chuyện thì đúng, nhưng chưa từng nhắc đến Bình Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5150390/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.