Vị tiểu thư Dương gia kia…
Một kẻ thân thích xa của phủ Định An Công.
Ai ngờ được, bày bố hai lớp nhân mạch khổ công nhiều năm, vốn nhằm thẳng Bình Thành công chúa, kết cục lại hóa ra chỉ rơi vào cái “quân cờ thí” kia.
Nếu chỉ từ hướng Bình Thành công chúa bị hại mà tra xét, thì dẫu tra thế nào cũng chẳng thể tìm ra động cơ của Lệ quý phi.
Chỉ tiếc là…
“Việc không thành.” Lệ quý phi nhìn ngọn cung đăng lay động, khẽ thở dài một hơi.
Hoặc phải nói, lại một lần nữa không thành.
“Thật chẳng ngờ, ngoài hộ vệ do Dương Đồng nuôi dạy dám liều chết che chở nữ nhi thoát hiểm, bản thân vị tiểu thư Dương gia này cũng ghê gớm không kém.”
Sắc mặt Lệ Huyên u ám, giọng cũng nặng nề:
“Nàng ta phát hiện ra lưỡi dao giấu trong bút lông, chuyện này chúng ta quả thật từng liệu tới. Nhưng cho dù nàng ta chỉ ra ngay tại chỗ, thì phía sau vẫn còn Ngô nữ sử có kế khác tiếp ứng. Không ngờ rằng…”
Nàng ta lại không vạch trần ngay tại chỗ, mà ngược lại thuận thế bày kế, khiến ngay cả Ngô nữ sử cũng bị lôi ra.
Nói đến đây, Lệ Huyên cũng khẽ thở dài.
“Nếu thành công thì đã tốt biết bao.”
Phải, nếu thành công thì tốt biết bao.
Mặt của Bình Thành bị rạch nát, Hoàng hậu ắt sẽ đòi mạng tiểu thư Dương gia ngay tại chỗ. Dù có không đánh chết tức khắc, thì Ngô nữ sử cũng sẽ khiến nàng ta mất mạng.
Nếu tiểu thư Dương gia chết đi…
Lệ quý phi đưa tay sờ vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5080834/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.