Khi lão phu nhân Nghi Xuân Hầu tiến vào cung đến điện Hoàng hậu, Lệ quý phi vốn đang quỳ ngoài điện đã sớm được người dìu xuống, Hoàng đế cũng theo đó rời đi.
“Vốn dĩ bệ hạ không định đi, là thần thiếp khuyên người đi một chuyến.” Hoàng hậu nói.
“Làm như vậy mới đúng.” Lão phu nhân Nghi Xuân Hầu đáp, “Lệ thị giả vờ đáng thương, thì cứ để bệ hạ tự mình trông thấy, nhìn rồi mới khỏi còn lưu luyến.”
Có nhớ mong hay không thì cũng có khác gì, chung quy đều là nữ nhân của bệ hạ cả. Hoàng hậu rủ mi uống trà, không nói thêm lời nào.
“Bình Thành thật sự không sao chứ?” Lão phu nhân Nghi Xuân Hầu hỏi, mắt nhìn quanh, “Các ngươi chớ có giấu giếm ta cùng phụ thân ngươi, mau gọi nó đến cho ta nhìn.”
Ngay khi Hoàng hậu rời cung đến Quốc học viện, tin tức đã lập tức truyền đến phủ Nghi Xuân Hầu. Đến khi Hoàng hậu mang công chúa trở về cung, lão phu nhân liền vội vàng đến cầu kiến.
Hoàng hậu ngẩng đầu, mỉm cười:
“Không hề giấu diếm gì, Bình Thành quả thực vô sự. Hiện giờ nó đang bận chọn lễ vật để trấn an, an ủi đám tiểu thư bạn đọc. Đợi nó xong việc, tự khắc sẽ đến gặp mẫu thân.”
Lão phu nhân nghe vậy mới thở phào, lại nặng nề thở dài:
“Thật sự không ngờ phòng không được kẻ lòng dạ hiểm độc, dám hạ thủ với Bình Thành nhà ta.”
Nói rồi lại tiếp:
“Người bên cạnh Đông Hải vương phải tra xét kỹ càng một lượt. Phụ thân ngươi đã đích thân chọn ra người, đưa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5080833/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.