Đêm xuống, thành Triệu huyện tựa như một tòa không thành.
Trên phố vắng bóng cả binh lính tuần đêm.
Ngõ lớn ngõ nhỏ cửa nẻo đóng chặt, một mảnh tối om, chẳng còn nghe tiếng trẻ khóc hay chó sủa.
Chỉ có hai nơi còn ánh đèn sáng rực: một là trong huyện nha, một là tại cổng thành.
Đặc biệt là nơi bày thi thể ở cổng thành, không chỉ treo đèn lồng mà còn cắm thêm mấy ngọn đuốc, sáng rực như ban ngày.
Hơn mười cỗ thi thể xếp ngay ngắn dưới ánh lửa chói chang trong đêm tối, càng thêm rùng rợn.
Đám binh sĩ trên thành đều không dám quay đầu nhìn về phía ấy, chỉ dám hướng mắt ra ngoài thành. Song hễ vừa nghĩ đến phía sau lưng mình là mười mấy cỗ thi thể, trong lòng đã lạnh toát, sau lưng nổi gai.
“Đám Thêu Y chết tiệt này, đúng là giỏi giày vò người mà.” Một binh sĩ nhịn không được thấp giọng mắng.
Giày vò kẻ chết, cũng là giày vò người sống.
Binh sĩ bên cạnh lập tức nhìn quanh, hạ giọng khuyên:
“Nhỏ tiếng chút! Tai bọn chúng thính lắm, ngươi muốn bị bắt đi làm tòng phạm sao?”
Câu ấy càng khiến tên binh sĩ ban đầu giận dữ, hừ lạnh:
“Bắt thì bắt! Chẳng phải bọn chúng coi cả thành Triệu huyện này đều là nghịch tặc hết sao? Đã bắt đi bao nhiêu người rồi, sớm muộn cũng đến lượt ta thôi.”
Tên binh sĩ kia hé miệng định nói thêm, song lại quay đầu nhìn về phía cổng thành. Tầm mắt hắn lướt qua bóng đêm, dừng ở huyện nha sáng rực trong thành. Hắn biết, giờ phút này trong huyện nha có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5023121/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.