Đã quyết định phả đến Triệu huyện nghỉ chân, thì không thể mãi chờ trời tạnh mưa.
Một là người ngựa đều chẳng thể dầm mưa lâu, hai là mưa tạnh rồi, đường càng thêm lầy lội, xe ngựa e khó mà lăn bánh.
Đối với lời giải thích của Mạc Tranh, Dương Lạc chỉ khẽ gật đầu, nói rằng mọi sự đều nghe theo hắn. Thế nên lúc mưa hơi ngớt, Mạc Tranh khoác áo tơi ra ngồi ngoài xe, thúc ngựa kéo xe đi tiếp.
Đi đi dừng dừng, suốt một ngày một đêm, thành trì Triệu huyện đã hiện ra trước mắt.
Lúc này trời đã sáng hẳn, song trước cửa thành Triệu huyện lại hầu như chẳng có mấy người ra vào.
Dương Lạc vén rèm xe nhìn ra ngoài, có chút nghi hoặc:
“Ta nhớ gia nhân từng nói, Triệu huyện lớn hơn Lỗ huyện, lại càng phồn hoa, sao nay trông tiêu điều thế này, chẳng thấy bóng người.”
Mạc Tranh cũng thoáng hiện vẻ khó hiểu. Đến trước cổng thành, hắn chủ động xuống xe, tiến lên hỏi một tên binh giữ cửa, kẻ kia bộ dạng như chưa ngủ đủ:
“Quan gia, nay có thể nhập thành chăng?”
Thủ vệ giật mình, nhưng không hề quát tháo xua đuổi, chỉ nhếch mép như cười như chẳng phải cười:
“Muốn vào thì cứ vào.”
Chữ “muốn” kia nghe sao mà quái lạ.
“Ta thấy gần như chẳng có người ra vào, tưởng rằng cấm không cho nhập thành.” Mạc Tranh giải thích, “Chúng ta đi đường quá mệt, muốn vào thành tìm khách điếm nghỉ ngơi một đêm.”
Trong xe, Dương Lạc vẫn nép mình, nghe thế liền khẽ vén rèm, giọng thấp nhỏ, mang theo mấy phần sợ sệt:
“Ta… không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5023120/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.