“Tiểu thư, tuy rằng cứu người thì nên cứu cho trót, tiễn Phật thì phải tiễn tới Tây Thiên.”
Mạc Tranh nhìn Dương Lạc, sắc mặt bất đắc dĩ.
“Nhưng Phật này cô nương định tiễn mãi không thôi sao? Lúc đầu là Bạch Mã trấn, giờ lại thành kinh thành. Ta chỉ là một tiểu tử thợ săn, đâu có bản lĩnh ấy. Mạng của cô nương ta đã cứu, ngoài ra thì thật chẳng quản nổi nữa. Ta phải về núi săn thú thôi.”
Nói đoạn, hắn xoay người sải bước đi ra cổng thành.
Dương Lạc vội vàng đuổi theo.
“Ta biết yêu cầu của mình quá phận.” Nàng nói, “Ngươi đã cứu mạng ta, ta còn chưa báo đáp đại ân, vậy mà hết lần này đến lần khác lại phiền đến ngươi—”
Nước mắt nàng tí tách rơi xuống. Nàng cũng biết bản thân đòi hỏi quá nhiều, nên chẳng thể tiếp tục nói, chỉ lặng lẽ đi theo sau Mạc Tranh.
Song nơi này chẳng phải núi rừng vắng lặng, mà là phố xá nhộn nhịp. Một thiếu niên đi trước mặt sa sầm, còn một “tiểu đồng” khóc ròng theo sau, khiến bao ánh mắt dõi nhìn, có kẻ còn cười cợt:
“Bị đánh đòn đấy à?”
Tình thế này thực chẳng thể gây thêm chú ý, Mạc Tranh đành dừng lại, kéo Dương Lạc nép vào một góc tường.
“Tiểu thư, quả thật cô đang hồ đồ rồi.” Hắn thấp giọng, “Chính cô cũng đã nói, quan phủ ắt sẽ báo cho Định An Công phủ, người của Định An Công tất sẽ tới đây. Cô cứ ở yên chờ họ, chẳng phải là được sao?”
Dương Lạc rơi lệ lắc đầu:
“Cho dù người của Định An Công tới, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5023114/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.