“Vậy là ngươi thật sự đã sớm biết trước nhà mình sẽ gặp họa?”
Mạc Tranh chống cây treo thỏ rừng bên vệ đường, ngồi xổm xuống đất, nhìn Dương Lạc mà hỏi.
Dương Lạc vốn định ngồi xếp bằng như thường, nhưng bị hắn dùng đầu tre gõ nhắc nhở:
“Nam nhi không ngồi như thế.”
Nàng vội đổi tư thế, bắt chước hắn ngồi xổm.
“Đúng vậy.” Nàng khẽ đáp, cố hít sâu một hơi, tựa như vậy mới lấy được can đảm để nhớ lại, “Ta từng nói với mẫu thân, muốn mọi người sớm chạy đi. Nhưng mẫu thân không tin lời ta…”
Nói tới đây, nàng dừng lại, như còn ngần ngại điều gì.
Mạc Tranh hờ hững lên tiếng:
“Này, bí mật gì thì nói một lượt ra, đừng lát nữa lại nhớ thêm.”
Dương Lạc sững người, rồi lắc đầu:
“Không… không phải. Chỉ là vừa mới nhớ ra.” Giọng nàng run rẩy, mắt ngấn lệ, “Mẫu thân không tin ta, cũng chẳng nghe lời rời khỏi nhà. Nhưng… bà lại chuẩn bị ngựa và gia nhân, trong lúc bọn hung đồ chưa kịp đến, đã đưa ta rời đi… Lần trước…”
Câu cuối cùng mơ hồ như gió thoảng.
“Lần trước cái gì?” Mạc Tranh hỏi lại.
Dương Lạc cắn môi, hít sâu một hơi, ngăn dòng lệ, đáp:
“Ý ta là… mẫu thân vốn hiếm khi để ta ra ngoài. Lần trước ta được ra khỏi phủ, chính là dịp sinh nhật của ta.”
“À.” Mạc Tranh khẽ gật, tuy không tin nàng có thể “biết trước”, nhưng cũng chẳng truy hỏi thêm. Hắn gõ nhẹ cây tre xuống đất, khi có người đi qua thì cất giọng rao:
“Có muốn mua thỏ rừng tươi không?”
Xong lại tiếp tục hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5023112/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.