Bọn người truy đuổi đã đoán đúng: Na Lan bơi sang đảo Hồ Tâm. Tuy không thể thay bộ đồ lặn, nhưng cảm giác hãi hùng đã buộc cô phải lao xuống nước bất chấp nóng lạnh ra sao. Cũng may mặt hồ bị phơi nắng cả ngày nên nước vẫn còn ấm.
Cô chỉ cảm thấy cô đơn, cô đơn không sao chịu nổi.
Tuy Na Lan chỉ là con gái độc nhất nhưng sự nuôi dạy của cha mẹ giảu lý trí cộng với tự thân rèn luyện đã ngăn không để cô biến thành cô gái chỉ quen ỷ lại. Cha mất hồi còn học cấp III, càng khiến cô sớm hiểu rõ khái niệm kiên cường là gì. Do tính cách hay do cô có khả năng thích ứng đều đúng, dù rơi vào môi trường nào cô cũng có thể nhanh chóng kết bạn thậm chí trở thành bạn thân.
Có lẽ vì quá lâu không gặp Đào Tử, hay có lẽ vì đã quá lâu không ở bên mẹ, hoặc là vì lâu nay không ngớt gặp nguy hiểm nên cô bị sốc tâm lý, cô bỗng cảm thấy cô đơn. Một mình cô bơi trên mặt hồ rộng lớn thế này, sao mà lẻ loi buồn tẻ.
Có lẽ vì không có Tần Hoài ở bên.
Có lẽ tại cô đã quen với việc bơi cùng anh ta, dù từng có vài lần cô bơi một mình, nhưng ít ra cô vẫn biết trên đảo đang có Tần Hoài, hoặc Tần Hoài đang đứng trên bờ chờ cô.
Tần Hoài thế nào rồi? Liệu có bị rơi vào tay bọn chúng? Hay là đã gặp bất trắc gì đó?
Tuyệt đối không phải bọn chúng đã đến gặp cô để "nói chuyện",chúng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tuyet-menh/1414265/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.