"Ngồi đi! Uống trà nhé?" 
"Thôi, cám ơn." 
"Đừng căng thẳng, anh không phải căng thẳng gì cả. Tôi đâu phải đại ca xã hội đen, tôi cũng chỉ là một nhân viên, một người làm ăn đứng đắn nghiêm túc." 
"Tôi không căng thẳng, nhưng tôi lấy làm lạ tại sao anh lại tìm đến tôi?" 
"Kìa, đã nói rồi mà, tôi được biết anh lặn rất giỏi." 
"Cũng tàm tạm, tàm tạm. Nhưng tôi vẫn ngạc nhiên, vì ở Giang Kinh các anh đâu phải không có người thạo sông nước? Nơi này có sông, có hồ, chắc chắn phải có cao thủ bơi lội." 
"Có, có nhiều. Nhưng việc này không tiện nhờ người ở đây, vì sẽ còn trông thấy nhau, lỡ quan hệ kém vui thì sẽ bất tiện. Nhờ anh, coi như chuyện làm ăn sòng 
phẳng, công việc là công việc." 
"Ý anh là, tốt nhất là nhờ người tỉnh ngoài?" 
"Thậm chí có người nay đâu mai đó chuyên đi làm thuê đều được. Chỉ cần lặn giỏi, thật thà chân chất. Nếu ranh mãnh láu cá thì không chấp nhận." 
"Anh cần mấy người?" 
"Ít thôi. Anh là một. Và thêm ba bốn người nữa là được. Ông chủ của tôi ưa kín đáo, không muốn gây chú ý." 
"Anh lại còn có ông chủ nữa?" 
"Tôi vừa nói rồi, tôi chỉ là nhân viên bình thường." 
"Nếu tìm được người, thì tôi sẽ nói gì với họ? Tiền nong hay gái gú gì đó à?" 
"Ha ha... Anh cứ nói thế này, nói là nếu dự án này thành công thì họ sẽ không phải đi làm thuê cho ai nữa. Tôi chắc anh thừa biết cách nói ngon nói ngọt." 
"Nhưng chắc chắn họ sẽ hỏi là dự án 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tuyet-menh/1414264/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.