" Thanh Phong ngoan , há miệng ra nào ! "
Đỗ Ngọc Sương nâng lên ánh mắt trìu mến nhìn nam nhân đang ngồi trước mặt mình , nụ cười ngọt ngào như hoa ... chỉ là thứ nàng đang đưa tới trước miệng nam nhân là một trái ớt vừa to vừa đỏ .
Nam nhân ngập ngừng một lúc nhưng cũng há to miệng cắn lấy hơn một nữa trái ớt , cố gắng nhai rồi nuốt xuống , cả gương mặt hắn đều đỏ bừng , nước mắt nước mũi không ngừng trào ra . Đỗ Ngọc Sương bị một màn này làm cho chết trân , hắn ăn thật , cứ nghĩ hắn ngập ngừng thì sẽ không ăn chứ , là hắn khùng thiệt hay là đóng kịch quá giỏi đây .
" Ngươi ăn thật , ngươi không biết nó rất khó ăn hả ? "
Lạc Thanh Phong lấy tay gãi lên tóc , làm rối lên một đoạn sau đó cúi đầu e thẹn , bộ dáng ủy khuất .
" Là Sương Sương đút , Thanh Phong đều ăn , ca ca nói Sương Sương mai này là nương tử của Thanh Phong , nương tử nói gì đều phải nghe "
Ca ca ? Lạc Thanh Trần ? Trong trí nhớ của Đỗ Ngọc Sương đây đúng thật là mẫu người có thể nói ra điều này , nhớ ngày đầu tiên nàng đến đây , hắn chỉ đứng một bên gật gật còn lại mọi chuyện đều do nương tử hắn quyết định , phải , một tên cuồng thê .
" Nhưng nó rất khó ăn "
" Trước đây Tiểu Phúc bỏ nó vào thức ăn của Thanh Phong còn nhiều hơn , Thanh Phong đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-truyen/1533619/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.