Chương 1892:
Vẻ mặt Dương Tiêu không gợn sóng thấp giọng nói.
Tràn Khải thấp giọng nói: “Điên rồi!
Đội trưởng, anh thật sự điên rồi!
Thử? Thử cái vẹo ý! Lát nữa nỗ súng thì xông vào đám đồng, tôi không tin bọn họ dám ra tay với khách mùi.
Thế giới bên ngoài xinh đẹp đặc sắc như thê, có rât nhiêu người đẹp đang chờ tôi cưng chiều, tôi không muốn chết trẻ!”
“Khương Khâu Phong, ông đúng là chú ý cân thận!” Trịnh Thu cười lạnh.
Bên kia chuẩn bị tốt như vậy, hoàn toàn năm ngoài sức tưởng tượng của Trịnh Thu.
Dù ông là Thánh Võ châu Á thế hệ trước, đối mặt với nhiều Thompson như thế ông cũng không dám trênh động, một khi manh động bộ xương già của ông cũng sẽ mắc vào.
Vẻ mặt của Dương Tiêu cũng ngưng trọng, hiện trường lại mắt kiêm soát.
Gừng càng già càng cay, Khương Khâu Phong này quả thực không phải người đơn giản.
Khương Khâu Phong cười dữ tợn.
nói: “Dân thường Trịnh Thu kia, cần . thận lái thuyên được vạn năm! Yên tâm, đợi lát nữa tôi sẽ tiễn ông đi gặp chủ nhà mình, đợi lát nữa tôi sẽ tiên đứa con rơi như cậu đi gặp bố mình!”
Lúc này, đôi mắt già nua của Khương Khâu Phong tràn đây ý nghĩ giêt người.
Nếu đã đến đây, thì ở lại hết đi.
Ngay lúc Khương Khâu Phong đang chuẩn bị bắt đâu, một giọng nói bât hòa vang lên: “Ai ya! Mùi rượu thơm quát! Ai yal Ông già này ngửi được mùi thơm của giò kho, đồ ăn trong nước chúng ta thật sự khiến người khác lưu luyến!”
Ngay sau đó chỉ thây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431850/chuong-1892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.