Bạch Nguyên Kiệt cười nhẹ.
Dương Tiêu chớp mắt: “Ừm! Ông Bạch ðng ởi tìm ông Cung đánh cờ đi, tôi cũng phải nhanh chóng vệ nhài”
“Thằng nhóc nhà cậu chờ đã!” Bạch Nguyên Kiệt vội ngăn lại.
Dương Tiêu hỏi: “Ông Bạch, nửa đêm nửa hôm không phải ông muôn đánh cò với tôi đây chứ? Không được _ không được, tôi phải mau chóng về nhài”
“Chơi cờ? Thằng nhóc này thôi đi!
Không chơi nối! Chuyện đó, gân đây, có cao thủ cờ vây từ các quốc gia châu Á đến Đề Đô thách đầu tôi, đến lúc đó cậu đi cùng tôi xem thế nào!”
Bạch Nguyên Kiệt nói thẳng.
Dương Tiêu kinh ngạc: “Tới Đề Độ đánh cờ với cao thủ nước khác? Ông Bạch, hậu bối không có thời gian!”
Dương Tiêu thật sự không muốn lộ mặt nữa, gần đây Dương Tiêu chỉ muôn trước khi trở về Đê Đô phải khôi phục sức chiến đấu về trạng thái đỉnh cao.
“Từ chối thẳng thừng như vậy? Cần thận tôi nói với lão Cung cảnh tượng vừa nãy, nói cậu bắt nạt cháu gái của ông ấy!” Bạch Nguyên Kiệt cười nói.
Nhìn Bạch Nguyên Kiệt cười tỏ vẻ lão hồ ly, Dương Tiêu cảm thấy đau đầu.
Nếu Cung Thiên Tè biết Cung Linh Nhi hôn mi không biết ElN Thiên Tễ sẽ nghĩ gì.
Bị Bạch Nguyên Kiệt bắt gặp, không kém gì bùn vàng rơi trúng đáy quân, không phải cứt cũng sẽ là cứt.
Dương Tiêu xoa đầu: “Được rồi ông Bạch, nêu lúc đó tôi có thời gian, tôi nhất định sẽ đi, thế này là được chứ gì2”
“Ha hai Tôi nói đùa với cậu thôi, đến lúc đó rảnh thì đến xem là được, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431564/chuong-1604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.