Chương trước
Chương sau
“Thế… thế mà cậu vẫn còn sống?”
Phùng Tứ gia kinh ngạc hỏi nhừ thể đã nhị: thây ma.
Dương Tiêu chế nhạo nói: “Nếu tôi Đinh sự đã chết, vậy trước mắt ông là ai2”
Xác nhận Dương Tiêu thật sự chưa chết, vẻ mặt già nua trải qua nhiều thăng trầm của Phùng Tứ gia đột nhiên vô cùng ảm đạm, con ngươi co rút, toàn thân bóc lên sát khí mãnh liệt.
“Cậu chưa chết? Bọn Hạng Thiên Bá đâu?” Phùng Tứ gia hỏi.
Lúc này trong đầu ông ta hiện lên vô số câu hỏi, chăng lẽ Dương Tiêu có khứu giác nhạy bén, bị Dương Tiêu đánh chạy trồn?
Dương Tiêu cười nhẹ: “Không phải đã nói rồi còn gì! Vừa nấy ông cũng đoán được, toàn bộ người của ông đều chết trong tay tôi!”
“Cái gì? Tất cả đều đã chết?” Phùng Tứ gia đặc biệt kinh hãi.
Một đám người cấp cao tại hiện trường nhìn nhau, bọn họ không thể tin được những gì Dương Tiêu nói.
PÏTST cả bọn họ đều đã chết? Làm sao có thể? Chúng ta đã huy động gân hai trăm người, tất cả đêu là tỉnh anh, làm sao lại xảy ra chuyện?”
“Đúng thế! Ngay cả Hạng Thiên Bá cũng đích thân tân công, chẳng lẽ Hạng Thiên Bá còn không xử lý được tên phế vật trước mặt này?”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Chắc chắn tên nhóc này đã chạy trốn rồi!”
Lần này đề đối phó với Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, họ đã huy động một số lượng lớn tỉnh anh, nhất định phải giết được Dương. Tiêu và bắt được Đường Mộc Tuyết.
Nhiều người có kỹ năng giỏi như thế, làm sao bọn Dương Tiều có thể xử lý tất cả bọn họ dễ như trở bàn tay được?
Nhìn đám người có vẻ mặt không thể tin nổi, Dương Tiêu nghiền ngâm nói: “Không tin? Được rôi! Các người động não nghĩ đi, chúng tôi bước vào đây như thê nào?”
“Ha hả!” Ám Kim Long Vương cười âm u.
Ngửi thầy mùi máu tanh nông nặc trên người bọn Ám Kim Long Vương, Phùng Tứ gia không khỏi trợn to hai mắt: “Chẳng lẽ toàn bộ người của tôi đã thật sự rơi vào tay các người?”
“Nếu không thì sao?” Dương Tiêu cười giêu cọt.
Vẻ mặt của Phùng Tứ gia đột nhiên trở nên vô cùng xầu xí, Thiên Đường Túc Dục Thành này là hang ổ của ông ta, bên ngoài bồ trí những nhân lực giỏi. Bây giờ Dương Tiêu dẫn mọi người vào phòng họp, phần lớn những người ở bên ngoài đã bị bọn Dương Tiêu giải quyết.
Một tên cao to vạm vỡ nói với Phùng Tứ gia: “Tứ gia, sợ cái gì? Chúng ta có nhiêu người như vậy, chăng lẽ còn sợ bọn chó gà bản địa này?”
“Đúng vậy, Tứ gia, một lũ rác rưởi, cho dù bọn Hạng Thiên Bá cũng không xử lý Bãc: Dương Tiêu, bọn ho chủ động đưa tới cửa, chúng ta vẫn giết bọn họ như chó như gà thôi!”
Một người cao to vạm vỡ khác lạnh lùng nói.
Tổng cộng có mười, hai mươi người trong phòng họp, tất cả đều là lãnh đạo cấp cao do Phùng Tứ gia đứng đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.