“Hãy tưởng tượng mà xem, người châu Âu rât đặc biệt về phép xã giao, đặc biệt là trên bàn ăn. Nêu gan vịt không thê thay thê gan ngông, thì làm sao họ có thê chập nhận được?”
Dương Tiêu cười nhẹ nói.
Dù chỉ là cười nhẹ, nhưng nó không khác gì một nhát búa nặng nê giáng vào tham vọng của Đường Hạo và Miyamoto Masao.
Hai người đều trợn mắt ngoác mồm, không ngờ Dương Tiêu lại thực sự có đâu óc chính trị, nói gì cũng làm cho bọn họ không nói nên lời.
Đặc biệt là Đường Hạo, anh ta nhìn Dương Tiêu như thê đang nhìn chằm chăm một con quái vật.
Tên… tên rác rưởi này không phải bị đuôi ra khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô từ lâu sao?
Tại sao tên rác rưởi Dương Tiêu này lại biệt nhiều như vậy? Điều này không khoa học!
Miyamoto Masao cuối cùng vẫn có chập: “Cậu nói đều là thật? Sao tôi lại có chút không tin?”
Dương Tiêu biệt Miyamoto Masao vân chưa bị thuyêt phục, anhchê.
nhạo trực tiệp phá vỡ sự cô chấp cuôi cùng của Miyamoto Masao.
“Chủ nhà Miyamoto không biết, ở châu Âu, gan mỡ vịt được nâu đặc biệt với hương vị thơm ngon và là _ món ngon nỗi tiếng thê giới. Nhu cầu vê gan mỡ ở thị trường châu Âu rất cao.”
“Sản phẩm gan mỡ là thực phẩm rất phổ biến ở Pháp, năm 1975, sản lượng gan mỡ ở Pháp hàng năm là hơn một nghìn tân, năm 1984 tăng lên hơn ba nghìn tân, đến năm 2003 tăng mạnh lên hơn một trăm hai mươi bảy nghìn tân.” Dương Tiêu bình tĩnh nói.
Lời qua tiếng lại, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431457/chuong-1497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.