Đường Hạo khinh thường nói: – “Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, hai người ngu ngôc các người tự cho _ răng mình thông minh, xem tôi khiến hai người từng bước một trở thành một tên hê như thế nào!”
“Tôi chưa bao giờ có thói quen nghe người ta xì hơi, anh nói xong chưa?”
Dương Tiêu bó SG Đường Hạo đầy vạch đen, rất muốn đập ngay vào miệng Dương Tiêu sưng thành cái lạp xưởng.
Cái miệng này quá tỉ tiện.
Đường Hạo chế nhạo giơ ngón giữa lên vói Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, vẻ mặt khinh thường.
Miyamoto Masao cũng cười âm u, cho dù món quà của Đường Mộc Tuyệt làm bà Miria hài lòng, nhưng bọn họ vẫn thuận lợi như cũ.
Một món quà loè loẹt không thể quyết định ý chí cuôi cùng của gia đình Victor.
Bước vào khách sạn, Dương Tiêu hơi kinh ngạc.
Khách sạn Thân Đô xứng danh là siêu khách sạn số một ở Trung Nguyên, nguy nga tráng lệ chẳng khác gì hoàng cung thời xưa.
Sự kết hợp giữa phong cách cỏ kính của Trung Hoa và phong cách Âu Mỹ tạo cho người nhìn một tác động mạnh về thị giác.
Tấm thảm là đồ cổ, trên tường treo nhiêu bức tranh nổi tiếng, những chiếc đèn pha lê tuyệt đẹp treo trên không.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Mộc Tuyết đên khách sạn Thân Đô, cô _ cũng bị cảnh tượng xa hoa làm chân động.
“Hai con dế nhữi!” Miyamoto Masao khinh thường nói.
Đám đông đên một phòng cao cấp, sau khi vào chỗ ngôi, Đường Hạo nhìn Miyamoto Masao: “Ông Miyamoto, ông Victor và bà Miria từ xa tới, sợ là đã đói rôi. Hay chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431448/chuong-1488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.