“A, tôi nhớ ra rôi, khi tôi vừa ra khỏi con hẻm, tôi đã bị người ta chặn lại.
Người đó trông rất trăng, dáng vẻ gầy gò nhưng tràn đầy sức mạnh, cao khoảng 1,78-1,80 mét, ánh mắt rất thâm thúy!” Hàu Tử chợt nhớ lại.
Nghe vậy, Triệu Vô Cực trợn to hai mặt: “Cái gì? Anh chắc chắn?”
“Tôi rất chắc chắn!” Hầu Tử nói chắc nịch.
Triệu Vô Cực tức giận nói: “Đậu mẹ, Dương Tiêu, tao hỏi thăm nhà mày!”
Anh ta ghét Dương Tiêu đên tận Xương tủy, Hầu Tử chỉ mô tả đơn giản Triệu Vô Cực đã biết ngay người đứng sau đánh bọn họ là Dương Tiêu.
“Dương Tiêu? Tên này nghe quen quen, hả? Không đúng, Dương Tiêu hình như là Nà phê vật của Đường Mộc Tuyết đúng không?” Hầu Tử hỏi.
Triệu Vô Cực phẫn nộ: “Đúng vậy, là tên khốn kiếp vô dụng kial”
“Là chồng phé vật của Đường Mộc Tuyết?” Hậu Tử sửng sốt.
Bóp!
Ngay lúc Triệu Vô Cực đang nỗi điên, Hầu Tử đột nhiên đầm vào mặt Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực ăn đau, gầm lên: “Hầu Tử, mày muôn làm gỉ?”
“Triệu Vô Cực, đồ khốn nạn, nếu không có mày thì tao đã không đến mức này, ông đây liều mạng với Hầu Tử như phát điên. mày!
Đường Mộc Tuyết là người phụ nữ của Dương Tiêu, người phụ nữ của mình bị bắt cóc, cho dù là phế vật cũng sẽ rơi vào trạng thái bạo nô.
Vì vậy, trong cơn tức giận, Hầu Tử không thê chờ đợi muốn giết Triệu Vô Cực ngay lập tức giải tỏa hận thù.
Với một tiếng gầm, Hầu Tử tắn công Triệu Vô Cực một lần nữa.
Vốn khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431400/chuong-1440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.