Chương trước
Chương sau
“Vâng!” Đường Mộc Tuyết nhẹ nhàng tắt đèn đâu giường.
Ưml Giữa đêm khuya, hai người ôm nhau môi chạm môi, nụ hôn kéo dài.
Đến bước này, đôi bạn trẻ Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết. đã trải qua bao gian khó, cuối cùng cũng gặt hái được thành quả.
Nơi đây có rất nhiều văn Chương, không thể miêu tả!
Trong công trường bỏ hoang, Hầu Tử kinh hãi nói: “Sao… sao linh vật của tôi lại bị đóng đỉnh trên mặt đất? Đờ mò, quá vô lý!”
“Ha ha ha ha! Hàu Tử, tên rác rưởi nhà anh dám cười nhạo tôi? Bây giờ anh cũng chết lặng rồi chứ?” Triêu Vô Cực vui buồn lẫn lộn.
Giọng điệu Hầu Tử run rấy: “Chuyện này… chuyện này làm sao có thể?”
Anh ta luôn đi giữa những bụi hoa, không biết bao nhiêu cô gái trong thành phố đã trở thành chi thân dưới thân của anh ta. Nếu mình phế rồi, thì tương lai của mình chắc chăn sẽ xám xỊt.
“Hầu Tử, cười đi, sao anh không cười nữa?” Triệu Vô Cực cười dữ tợn.
Như thể nhìn thấy Hầu Tử có kết cục giông như mình, anh ta lập tức cảm thây thoải mái rất nhiều.
Da đầu Hầu Tử tê dại, anh ta thật sự không thể tin được những chuyện này.
Suy sụp! Trong lòng cả hai đều suy SỤụp cực độ.
Bọn họ không biết đang yên đang lành sao linh vật đàn ông của hai người lại bị đóng đỉnh vào mặt đắt.
Hầu Tử kinh hãi, run rầy nói: “Gọi xe cấp cứu, nhanh lên, gọi 120!”
Sau khi sờ vào túi, Hầu Tử phát hiện ra mình không có điện thoại di động.
“Đúng, mau gọi 120!” Triệu Vô Cực Vô trán.
Tuy nhiên, điều khiến Triệu Vô Cực chêt lặng hon là chiếc điện thoại di động của anh ta đã không cánh mà bay từ lúc nào.
Cả hai người đều bị mất điện thoại di động, ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.
Thật tình không biết, trước khi rời đi Dương. Tiêu đã tịch thu điện thoại di động của họ, không cho họ bất kỳ cơ hội kêu cứu nào.
Nỗi đau lớn nhát trên thế giới không gì bằng sống không bằng chết.
Vì Dương Tiêu không định giết hai người bọn họ, tự nhiên sẽ khiên bọn họ suy sụp đến cực điểm.
“Xong rồi, chúng ta không có điện thoại di động. Chẳng lẽ đêm nay chúng ta sẽ chêt ở đây sao?” Hậu Tử kinh hãi hỏi.
Triệu Vô Cực run rấy: “Hầu Tử, anh biết ai đã đánh gục anh không?”
“Tôi… làm sao tôi biết được!” Hầu Tử suýt bật khóc.
Vốn dĩ muốn kiếm hai triệu tệ, không ngờ cuối cùng hai triệu tệ đến tay nhưng biểu tượng đàn ông của mình lại mắc vào, điều này mất nhiều hơn được.
Triệu Vô Cực tuyệt vọng nói: “Rôt cuộc là thằng ¡ rác rưởi nào làm? Tên khôn, đừng đề tao bắt được mày, nếu không, tao sẽ chém mày ngàn lân!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.