“Quá đáng? Ông Phương, tôi có thể cho ông thê diện, nhưng chuyện chi phí điều trị không thê trách tôi không cho ông thể diện được!” Miyamoto Masao nghiêm nghị nói.
Ông ta đã quyết tâm cho dù không thê xử lý Dương Tiêu, thì hôm nay ông ta cũng phải khiến Dương Tiêu mặc ói.
Phương Văn Châu rất tức giận, ông chưa kịp nói thì Dương Tiêu đã xua tay cười đùa: “Năm mươi triệu tệ tiền thuốc men? Tôi có thê cho, nhưng ông thật sự muốn?”
“Chỉ cần cậu có thể lấy ra được, sao tôi lại không nhận?” Thái độ _ Miyamoto Masao kiêu ngạo.
Dương Tiêu gật đầu: “Được, ông chờ!”
Nói xong, Dương Tiêu lấy điện thoại di động ra bâm gọi.
Vừa cúp điện thoại, Đường Mộc Tuyết đi đến bên cạnh Dương Tiêu: “Dương Tiêu, anh thật sự muôn cho ông ta năm mươi triệu tệ tiền thuốc men? Ông ta rõ ràng là đang tống tiền!”
“Mộc Tuyết, em yên tâm, lầy năm mươi triệu tệ của anh không dễ như vậy đâu!” Dương Tiêu cười không đứng đắn.
Nhìn thấy nụ cười không đứng đắn của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết biết Miyamoto I Masao này hơn nửa là gặp tai ương rồi.
Dưới sự đối đầu giữa hai bên, thời gian trôi qua từng chút một.
Nủa tiếng sau, Miyamoto Masao mắt kiên nhân nói: “Tiên đâu? Không phải cậu không lây ra được đây chứ 2?”
“Tiền nhiều như thế, chúng ta xuống tầng một chờ đi!” Dương Tiêu cười thân bí.
Lúc này, thực khách của nhà hàng Sakura đồ Nhật đã giải tán hết, toàn bộ nhà hàng văng tanh.
Kít!
Vừa đến tầng một, hàng chục chiếc xe tải từ từ đên gân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431375/chuong-1415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.