Chương trước
Chương sau
Hai năm trước, Dương Bân Hàn đã triển khai ngành công nghiệp của nhà họ Dương ở Đề Đô ở nước ngoài, từng bước kiểm soát quyên lực của các doanh nghiệp ở nước ngoài vào trong tay mình.
Bà cụ nhà họ Dương ở Đề Đô biết được đã vô cùng tức giận.
Dương Bân Hàn biết mình đã xâm phạm nghiêm trọng đến điểm mấu chốt của bà cụ. Bà cụ vẫn luôn là người cô chấp, không muốn ai nhớ mong về quyên lực của nhà họ Dương ở Đề Đô.
Đáng tiếc Dương Bân Hàn đã không chờ được nữa.
Bà cụ già thân thể vẫn khoẻ mạnh, không biết lúc nào mới cưỡi hạc về tây thiên.
Anh ta đã sắp ba mươi, lại đợi hai mươi năm nữa, anh ta đã gân năm mươi tuổi.
Năm mươi tuổi, thừa hưởng quyền lực của nhà họ Dương ở Đề Đô, thì anh ta khác gì với ông già họm hẹm?
Lúc đó, anh ta đã có tuổi, không hề có vốn liêng tùy ý phóng khoáng.
Vì thế, Dương Bân Hàn không ngừng Sắp đặt, muốn kiểm soát quyên lực của nhà họ Dương ở Đề Đô trong tay mình.
Đáng tiếc, tham vọng hoang dã như sói của anh ta đã bị bà cụ kịp thời phát hiện, tìm được Dương Tiêu đứa con rơi của nhà họ Dương ở Đề Đô.
“Dương Tiêu, năm đó tôi không tự tay giết cậu, bây giờ giết cậu cũng chưa muộn!” Dương Bần Hàn nắm chặt con dao găm.
Như thể Dương Tiêu đã quỳ xuống trước anh ta, giỗng như chó chết mặc cho anh ta xâu xé.
Thành phố Trung Nguyên, biệt thự bên hồ Nhạn Minh.
Đường Mộc Tuyết đã mặc xong bộ đồ ngủ, bước vào phòng khách hỏi: “Dương Tiêu, người vừa tìm anh hình như là Hoa Triển Bác, cậu chủ của nhà họ Hoa một trong mười đại gia hàng đầu ở Trung Nguyên đúng không?”
“Ừ!” Dương Tiêu gật đầu.
Đường Mộc Tuyết ngạc nhiên: “Sao nửa đêm nửa hôm cậu Hoa kia lại xông vào nhà mình?”
“Một lời khó nói hết!” Dương Tiêu cười khổ.
May mắn, tình hình chung của nhà họ Đường đã ồn định, Đường Mộc Tuyết đã trở thành người đứng đầu nhà họ Đường.
Nếu đột nhiên xảy ra chuyện như thế này trước khi mình chưa lây được nhà họ Đường thì thật là máu chó.
Đường Mộc Tuyết rất thông minh, có thê thầy được Dương Tiêu có lời khó nói.
Cô tin tưởng Dương Tiêu, cười nói: “Anh muôn làm gì thì cứ đi làm đi, em sẽ ủng hộ anh hết mình!”
“Cảm ơn Mộc Tuyết đã thông cảm!”
Dương Tiêu cười dịu dàng.
Bị Hoa Triên Bác làm phiên, biết được Hoa Mộ Tranh đã bị bắt đến tỉnh Giang Nam bên cạnh, Dương Tiêu đâu còn quan tâm đến chuyện vui vẻ với Đường Mộc Tuyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.