Chương trước
Chương sau
“Sắp xếp nhân lực cho tôi, đặt vé đến Thân Nguyên trong nước, tôi sẽ tự tay làm thịt tên rác rưởi Dương Tiêu nảy!”
Dương Bân Hàn cười dữ tợn, trong tay cầm một con dao găm, cười âm hiễm liễm đầu lưỡi.
Dương Tiêu không hệ hay biệt vị trí của mình đã bị lộ, người anh trai cùng cha khác mẹ của mình đang hung hăng đe dọa muôn giêt mình.
Trong nháy mắt, trên bầu trời thành phô Trung Nguyên bao phủ mây đen, một cơn bão sắp ập đến!
“Vâng, cậu chủ cải” Nữ thư ký đáp lại ngay lập tức.
Dương Bân Hàn cười âm hiểm: “Em trai tốt, xin lỗi nha, Dương Bân Hàn tôi nhất định phải kế thừa gia nghiệp trăm năm của nhà họ Dương ở Đê Đô.”
“Yên tâm! Khi cậu xuống địa ngục, – vào mỗi dịp lễ Thanh Minh tôi sẽ đót tiền giấy cho cậu.’ Một giò trước, Dương Bân Hàn đã nhận được tin của tình báo ở nhà họ Dương ở Đề Đô báo cáo.
Dương Tiêu cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô bị đuôi khỏi nhà nhiều năm trước xuất hiện ở.Trung Nguyên, lại được bà cụ ưu ái, có ý định muốn đưa cậu ta về nhà.
Khi Dương Bân Hàn nghe thấy điều đó, làm sao có thê chịu được? Cả đời bà cụ sinh được bảy người con, ngoại trừ bố của anh ta, sáu người còn lại đều là con gái, điều này không gây nguy hiểm cho anh ta.
Điều đáng nói là lúc đầu bố và mẹ anh ta cưới nhau vì liên hôn kinh doanh, bố anh ta chẳng yêu thích gì mẹ anh ta cả.
Mẹ anh ta u uất thành bệnh, chết trẻ.
Sau đó, bố anh ta đi rạ ngoài chưa đầy một năm, mang vê một người phụ nữ, đó là mẹ ruột của Dương Tiêu, mẹ kế của Dương Bân Hàn.
Đối với bố mình, Dương Bân Hàn chưa bao giờ có ấn tượng tốt về ông.
Mẹ ruột của anh ta kết hôn kinh doanh thì sao? Bố anh ta đã không làm tròn bổn phận và trách nhiệm của một người đàn ông.
Từ nhỏ Dương Bân Hàn đã ghét bố mình, cũng ghét mẹ của Dương Tiêu.
Theo quan điểm của anh ta, nêu không có mẹ của Dương Tiêu, mẹ anh ta sẽ không bao giờ u uất, càng sẽ không có khả năng mắt sớm, càng sẽ không có thằng nghiệt chủng Dương Tiêu này.
Kể từ khi Dương Tiêu sinh ra, Dương Bân Hàn thân là người anh cùng cha khác mẹ đã không ngừng bắt nạt Dương Tiêu, càng ức hiệp mẹ ruột của Dương Tiêu.
Sau khi Dương Tiêu sinh ra, bố của anh ta đột nhiền mắt tích, Dương Bân Hàn dùng những lời lẽ tỉnh vi của mình, được bà cụ hết mực yêu thương.
Kể từ đó, Dương Bân Hàn đã sớm tính kê đuôi Dương Tiêu ra khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô.
Khi đó, Dương Tiêu còn nhỏ, lại còn trong một đêm tuyết rơi. Trong mắt Dương Bân Hàn, lẽ ra Dương Tiêu đã bị chết cóng chét đói trên phô từ lâu, nhưng anh ta không ngờ nhiêu năm sau Dương Tiêu vẫn còn sống.
Đáng ghét nhất là bây giờ bà cụ lại thật sự định đưa Dương Tiêu từ Trung Nguyên trở về nhà họ Dương ở Đê Đô.
Trò đùa quốc tế gì đây? Cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ khiến Dương Bân Hàn muốn đích thân tiêu diệt Dương Tiêu.
Chỉ cần Dương Tiêu chết, quyền lực của nhà họ Dương ở Đề Đô chỉ có thể rơi vào tay anh ta Dương Bân Hàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.